Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-410
Chương 410 : Chương 410BÍ CẢNH
Sau khi thương lượng xong xuôi, Tô Lâm An định rời khỏi đây cùng hoa linh Tường Vi, chẳng qua chưa đi được mấy bước thì đã nhìn thấy Mộc thủ trấn vội vàng bước tới. Trông ông ta nôn nóng ra mặt, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.
Ông ta liếc trái liếc phải, sau khi nhìn thấy hoa tường vi ở trên đầu Tô Lâm An thì nói hết sức cung kính: “Tường Vi đại nhân, vừa rồi tượng thần bỗng nhiên cử động, không biết có xảy ra chuyện gì không?” Trên thực tế, từ khi ông ta sinh ra cho đến giờ, chưa bao giờ thấy tượng thần cử động, càng đừng nói gì đến việc nhấc chân đạp người.
Tuy rằng ông ta đã từng nghe qua tin đồn về chuyện tượng đá có thể cử động, nhưng nghe là một chuyện, nhìn thấy lại là một chuyện khác. Ông ta chính là thủ trấn, không thể không quan tâm đến chuyện này.
Hoa linh Tường Vi nói: “Trong tượng thần có ý chí của Thần tộc thượng cổ, cử động được cũng chẳng có gì kỳ lạ.” Nói đoạn, nàng lại bổ sung thêm một câu, “Mười vạn năm trước, ta đã từng nhìn thấy tượng đá cử động, lấy tay xoa đầu người khác.”
Nói đến trước kia, giọng nói của hoa linh Tường Vi mông lung hơn rất nhiều, “Lần đó, trấn Mãng Sơn đã có một người mang huyết mạch Hoàng Kim.”
Mộc thủ trấn cả kinh, “Chính là...”
“Đúng vậy!”
Sau khi nhận được đáp án, Mộc thủ trấn cũng yên tâm hơn nhiều. Ông ta quay đầu nhìn về phía tượng đá, “Tổ tiên vẫn bảo vệ mảnh đất này của chúng ta.”
Tô Lâm An cũng nhìn qua theo. Không hiểu vì sao, nàng cứ luôn có một cảm giác rất kỳ lạ khi nhìn về phía tượng đá, dường như lúc nào nó cũng đang nơm nớp lo sợ. Hình như nàng đã nhìn thấy tượng đá run lên, nhưng khi nhìn kỹ lại chẳng cảm nhận được gì.
Đúng là kỳ lạ.
Đợi sau khi đám người Tô Lâm An rời đi, những ý thức lưu giữ trong tượng đá lại bắt đầu xôn xao không ngừng.
“Tên thủ trấn kia có phiền không cơ chứ, nhắc đến chúng ta làm cái gì!”
“Thần nữ vừa liếc qua là chân ta mềm nhũn!”
“Đã thành tượng đá rồi ngươi còn mềm cái gì nữa!”
“Đá không thể hóa cát chắc? Đã dầm mưa dãi nắng không biết bao năm rồi...”
Chẳng qua sau khi thủ trấn đóng trận pháp của tượng đá lại, cuối cùng thì những đốm sáng chớp lóe trong đó cũng lắng xuống. Bọn họ đều là những luồng tàn niệm còn sót lại từ chiến trường thượng cổ. Năm tháng dài đằng đẵng đã ăn mòn thần trí của họ, chỉ còn sót lại chút thần thức yếu ớt và sức mạnh khí huyết, duy chỉ có lúc trận pháp mở ra thì họ mới có thể giao tiếp với nhau. Một khi trận pháp đóng lại, mọi người chỉ có thể tiếp tục say ngủ.
Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể tồn tại được lâu hơn, mới không bị tan biến quá sớm.
Nghi lễ thức tỉnh đã kết thúc hoàn toàn, người trấn Mãng Sơn có vui có buồn. Mà lúc này, Tô Lâm An đã quay lại trong rừng. Nàng vừa ra khỏi trấn thì Tiểu Lục đã nhào tới, dây leo bện thành vòng hoa, khẽ khàng đáp xuống đầu Tô Lâm An.
“Ta nhìn thấy rồi á, hôm nay Tô Tô đẹp thật.” Tiểu Lục cười ha ha rồi nói.
Thẩm mỹ của linh thực lại không giống với loài người ở ngoại vực.
Trong mắt họ, tất cả con người đều xấu.
Tuy rằng để thuận tiện thì thỉnh thoảng họ cũng hóa thành người, nhưng điều đó không có nghĩa là họ thích dáng vẻ chân dài tay dài ấy. Cho dù da trắng hay đen, cũng đều chẳng đáng yêu bằng màu xanh biếc của lá cây.
Nhưng Tô Tô thì không giống vậy. Tiểu Lục cảm thấy càng nhìn thì nàng càng đẹp, mùi hương trên người cũng cực kỳ dễ chịu. Tóm lại, hắn cực kỳ thích nàng.
Tô Lâm An được khen cũng vui vẻ, nàng cười híp mắt nói: “Tiểu Lục cũng đáng yêu nhất.”
Một người một linh thực tâng bốc lẫn nhau, hoa linh Tường Vi lặng lẽ hiện thân, vẻ mặt đầy thờ ơ.
Khoa Đẩu Hỏa đã chẳng buồn lên tiếng nữa. Nó liếc nhìn con gà vàng trong túi Tô Lâm An, thấy gà con sắp tỉnh dậy thì nó lại co rúc xuống dưới ấn Công Đức. Nó không muốn phải trông gà con đâu. May là gà con mới được ấp ra, gần như là ngủ từ sáng đến tối, nếu không thì nó đau đầu chết mất!
Tô Lâm An và Tiểu Lục khen nhau một hồi. Nàng để ý thấy cằm của hoa linh Tường Vi hếch lên càng lúc càng cao, lập tức quay qua khen hoa linh Tường Vi một lượt từ đầu đến chân. Đợi sau khi dỗ cho hoa linh Tường Vi vui vẻ, nàng mới ngồi xuống, nói với Tiểu Lục chuyện ba ngày sau họ phải rời đi.
Tiểu Lục vốn đang vui vẻ chợt uể oải.
Nhưng hắn biết, ngày này sớm muộn gì cũng tới. Bởi vậy, Tiểu Lục không hề tỏ vẻ đau buồn mà tiếp tục nói với giọng phấn khởi: “Thật sao, Tô Tô giỏi quá đi, có thể tới thẳng thành Kim Đồng!”
“Sau này ta mạnh hơn rồi, ta cũng muốn đi!”
Trong giọng nói của hắn tràn đầy sự ước ao: “Ngươi đi trước dò đường, sau này ta cũng tới đó.”
Hoa linh Tường Vi thờ ơ liếc nhìn Tiểu Lục đang cố làm bộ vui vẻ, trái lại hơi kinh ngạc với biểu hiện của hắn.
Nàng cho rằng Tiểu Lục sẽ không nỡ, khóc lóc thảm thiết ôm lấy Tô Lâm An không buông tay cơ. Không ngờ, hắn lại khá hiểu chuyện.
Dù sao, cũng không thể vì họ không rời khỏi vùng đất này được mà giữ Tô Lâm An ở lại. Nàng ấy có một con đường rất dài cần đi, dù có không nỡ thì cũng phải mỉm cười tiễn nhau.
Cho dù là nàng, thực lực đã là một trong mười linh mộc bảo vệ mạnh nhất dưới trướng Kim Đồng Mộc, có khả năng di chuyển, nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng sẽ không tùy tiện rời khỏi nơi đây. Bởi gốc rễ của họ ở đây, thì càng phải bảo vệ nơi này.
“Ừ, ta sẽ thường xuyên trở về thăm ngươi.” Tô Lâm An nhìn thấy sợi râu nhỏ xoăn tít trên dây leo của Tiểu Lục đã quấn lên đầu ngón tay nàng, lời nói lúc này cũng coi như xuất phát từ đáy lòng.
Nhưng sau khi nói xong, Tô Lâm An lại có chút cảm giác áy náy.
Trước kia nàng quen với chuyện gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói lời quỷ, hiện giờ đối mặt với Tiểu Lục, trái lại thấy hơi khó yên lòng.
Dù sao thì đợi đến khi nàng trở về giới tu chân, muốn gặp lại nhau là cực kỳ khó.
Tuy nhiên, nơi ấy mới là nhà của nàng.
Thấy Tô Lâm An hơi trầm lặng, hoa linh Tường Vi chuyển đề tài.
“Ngươi đi từ đây tới thành Kim Đồng, ta cũng không lo lắng.” Hoa linh Tường Vi nói: “Chỉ có bí cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết nửa năm sau, chắc chắn không thể lơ là.”
Tường Vi chưa từng nghĩ tới chuyện Tô Lâm An sẽ không thể vượt qua cuộc thí luyện, chỉ coi như là nàng đã chắc chắn có một suất vào bí cảnh.
Tô Lâm An vốn muốn nghe ngóng về bí cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết, lúc này tự nhiên cũng chăm chú lắng nghe.
“Trong bí cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết, có trùng Huyết Duyên.”
“Thông thường, chiến sĩ khí huyết vào bí cảnh sẽ đeo theo một bảo vật có thể xua đuổi trùng Huyết Duyên. Thứ này thường được luyện chế từ nhánh cây của linh mộc bảo vệ thành Thất Tinh, có tác dụng xua đuổi trùng Huyết Duyên.”
“Cho nên sau khi ngươi vào đó, nhất định phải cất thật kỹ bảo vật đấy bên mình, tuyệt đối không thể làm mất.”
Hoa linh Tường Vi nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Tô Lâm An lập tức thận trọng gật đầu.
.
“Hơn nữa, bảo vật đó có giới hạn thời gian, một khi nhận thấy tác dụng của nó giảm bớt thì không thể tiếp tục đi sâu vào, nhất định phải rời đi.”
“Vâng!” Tô Lâm An lại hỏi: “Trong bí cảnh kia rốt cuộc có gì?”
“Ngươi đúng là chẳng biết gì cả.” Hoa linh Tường Vi giơ tay ra chọc vào trán Tô Lâm An, “Ở trong đó ấy à, có rất nhiều cơ duyên. Tất nhiên, cũng cực kỳ nguy hiểm. Cơ duyên lớn nhất, chính là hài cốt của hoàng tộc ở phía sâu bên trong.”
Nàng dừng một lát rồi nói tiếp, “Đó là hài cốt của Thần Hoàng. Ngài đã dùng cơ thể máu thịt của mình để rèn đúc nên một cây cầu nối tới dị giới.”
Khi nói đến đây, sắc mặt hoa linh Tường Vi ảm đạm, không muốn thảo luận tiếp về chủ đề này, “Không nói mấy thứ đó nữa. Giờ ta muốn nói cho ngươi là chỗ đó ở quá sâu bên trong bí cảnh, có rất ít người lại gần được. Hơn nữa, gần đó giăng đầy nguy hiểm, tốt nhất là ngươi đừng có mạo hiểm.”
Thần Hoàng ngã xuống, Nữ Vương mất tích, tất cả những chuyện xảy ra vào năm đó đều là nỗi đau mà sinh linh trong thiên hạ khó mà chịu nổi. Cho dù giờ chỉ nhớ lại, vẫn khiến các sinh linh rưng rưng nước mắt, đắng ngắt trong lòng.
Sau khi thương lượng xong xuôi, Tô Lâm An định rời khỏi đây cùng hoa linh Tường Vi, chẳng qua chưa đi được mấy bước thì đã nhìn thấy Mộc thủ trấn vội vàng bước tới. Trông ông ta nôn nóng ra mặt, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.
Ông ta liếc trái liếc phải, sau khi nhìn thấy hoa tường vi ở trên đầu Tô Lâm An thì nói hết sức cung kính: “Tường Vi đại nhân, vừa rồi tượng thần bỗng nhiên cử động, không biết có xảy ra chuyện gì không?” Trên thực tế, từ khi ông ta sinh ra cho đến giờ, chưa bao giờ thấy tượng thần cử động, càng đừng nói gì đến việc nhấc chân đạp người.
Tuy rằng ông ta đã từng nghe qua tin đồn về chuyện tượng đá có thể cử động, nhưng nghe là một chuyện, nhìn thấy lại là một chuyện khác. Ông ta chính là thủ trấn, không thể không quan tâm đến chuyện này.
Hoa linh Tường Vi nói: “Trong tượng thần có ý chí của Thần tộc thượng cổ, cử động được cũng chẳng có gì kỳ lạ.” Nói đoạn, nàng lại bổ sung thêm một câu, “Mười vạn năm trước, ta đã từng nhìn thấy tượng đá cử động, lấy tay xoa đầu người khác.”
Nói đến trước kia, giọng nói của hoa linh Tường Vi mông lung hơn rất nhiều, “Lần đó, trấn Mãng Sơn đã có một người mang huyết mạch Hoàng Kim.”
Mộc thủ trấn cả kinh, “Chính là...”
“Đúng vậy!”
Sau khi nhận được đáp án, Mộc thủ trấn cũng yên tâm hơn nhiều. Ông ta quay đầu nhìn về phía tượng đá, “Tổ tiên vẫn bảo vệ mảnh đất này của chúng ta.”
Tô Lâm An cũng nhìn qua theo. Không hiểu vì sao, nàng cứ luôn có một cảm giác rất kỳ lạ khi nhìn về phía tượng đá, dường như lúc nào nó cũng đang nơm nớp lo sợ. Hình như nàng đã nhìn thấy tượng đá run lên, nhưng khi nhìn kỹ lại chẳng cảm nhận được gì.
Đúng là kỳ lạ.
Đợi sau khi đám người Tô Lâm An rời đi, những ý thức lưu giữ trong tượng đá lại bắt đầu xôn xao không ngừng.
“Tên thủ trấn kia có phiền không cơ chứ, nhắc đến chúng ta làm cái gì!”
“Thần nữ vừa liếc qua là chân ta mềm nhũn!”
“Đã thành tượng đá rồi ngươi còn mềm cái gì nữa!”
“Đá không thể hóa cát chắc? Đã dầm mưa dãi nắng không biết bao năm rồi...”
Chẳng qua sau khi thủ trấn đóng trận pháp của tượng đá lại, cuối cùng thì những đốm sáng chớp lóe trong đó cũng lắng xuống. Bọn họ đều là những luồng tàn niệm còn sót lại từ chiến trường thượng cổ. Năm tháng dài đằng đẵng đã ăn mòn thần trí của họ, chỉ còn sót lại chút thần thức yếu ớt và sức mạnh khí huyết, duy chỉ có lúc trận pháp mở ra thì họ mới có thể giao tiếp với nhau. Một khi trận pháp đóng lại, mọi người chỉ có thể tiếp tục say ngủ.
Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể tồn tại được lâu hơn, mới không bị tan biến quá sớm.
Nghi lễ thức tỉnh đã kết thúc hoàn toàn, người trấn Mãng Sơn có vui có buồn. Mà lúc này, Tô Lâm An đã quay lại trong rừng. Nàng vừa ra khỏi trấn thì Tiểu Lục đã nhào tới, dây leo bện thành vòng hoa, khẽ khàng đáp xuống đầu Tô Lâm An.
“Ta nhìn thấy rồi á, hôm nay Tô Tô đẹp thật.” Tiểu Lục cười ha ha rồi nói.
Thẩm mỹ của linh thực lại không giống với loài người ở ngoại vực.
Trong mắt họ, tất cả con người đều xấu.
Tuy rằng để thuận tiện thì thỉnh thoảng họ cũng hóa thành người, nhưng điều đó không có nghĩa là họ thích dáng vẻ chân dài tay dài ấy. Cho dù da trắng hay đen, cũng đều chẳng đáng yêu bằng màu xanh biếc của lá cây.
Nhưng Tô Tô thì không giống vậy. Tiểu Lục cảm thấy càng nhìn thì nàng càng đẹp, mùi hương trên người cũng cực kỳ dễ chịu. Tóm lại, hắn cực kỳ thích nàng.
Tô Lâm An được khen cũng vui vẻ, nàng cười híp mắt nói: “Tiểu Lục cũng đáng yêu nhất.”
Một người một linh thực tâng bốc lẫn nhau, hoa linh Tường Vi lặng lẽ hiện thân, vẻ mặt đầy thờ ơ.
Khoa Đẩu Hỏa đã chẳng buồn lên tiếng nữa. Nó liếc nhìn con gà vàng trong túi Tô Lâm An, thấy gà con sắp tỉnh dậy thì nó lại co rúc xuống dưới ấn Công Đức. Nó không muốn phải trông gà con đâu. May là gà con mới được ấp ra, gần như là ngủ từ sáng đến tối, nếu không thì nó đau đầu chết mất!
Tô Lâm An và Tiểu Lục khen nhau một hồi. Nàng để ý thấy cằm của hoa linh Tường Vi hếch lên càng lúc càng cao, lập tức quay qua khen hoa linh Tường Vi một lượt từ đầu đến chân. Đợi sau khi dỗ cho hoa linh Tường Vi vui vẻ, nàng mới ngồi xuống, nói với Tiểu Lục chuyện ba ngày sau họ phải rời đi.
Tiểu Lục vốn đang vui vẻ chợt uể oải.
Nhưng hắn biết, ngày này sớm muộn gì cũng tới. Bởi vậy, Tiểu Lục không hề tỏ vẻ đau buồn mà tiếp tục nói với giọng phấn khởi: “Thật sao, Tô Tô giỏi quá đi, có thể tới thẳng thành Kim Đồng!”
“Sau này ta mạnh hơn rồi, ta cũng muốn đi!”
Trong giọng nói của hắn tràn đầy sự ước ao: “Ngươi đi trước dò đường, sau này ta cũng tới đó.”
Hoa linh Tường Vi thờ ơ liếc nhìn Tiểu Lục đang cố làm bộ vui vẻ, trái lại hơi kinh ngạc với biểu hiện của hắn.
Nàng cho rằng Tiểu Lục sẽ không nỡ, khóc lóc thảm thiết ôm lấy Tô Lâm An không buông tay cơ. Không ngờ, hắn lại khá hiểu chuyện.
Dù sao, cũng không thể vì họ không rời khỏi vùng đất này được mà giữ Tô Lâm An ở lại. Nàng ấy có một con đường rất dài cần đi, dù có không nỡ thì cũng phải mỉm cười tiễn nhau.
Cho dù là nàng, thực lực đã là một trong mười linh mộc bảo vệ mạnh nhất dưới trướng Kim Đồng Mộc, có khả năng di chuyển, nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng sẽ không tùy tiện rời khỏi nơi đây. Bởi gốc rễ của họ ở đây, thì càng phải bảo vệ nơi này.
“Ừ, ta sẽ thường xuyên trở về thăm ngươi.” Tô Lâm An nhìn thấy sợi râu nhỏ xoăn tít trên dây leo của Tiểu Lục đã quấn lên đầu ngón tay nàng, lời nói lúc này cũng coi như xuất phát từ đáy lòng.
Nhưng sau khi nói xong, Tô Lâm An lại có chút cảm giác áy náy.
Trước kia nàng quen với chuyện gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói lời quỷ, hiện giờ đối mặt với Tiểu Lục, trái lại thấy hơi khó yên lòng.
Dù sao thì đợi đến khi nàng trở về giới tu chân, muốn gặp lại nhau là cực kỳ khó.
Tuy nhiên, nơi ấy mới là nhà của nàng.
Thấy Tô Lâm An hơi trầm lặng, hoa linh Tường Vi chuyển đề tài.
“Ngươi đi từ đây tới thành Kim Đồng, ta cũng không lo lắng.” Hoa linh Tường Vi nói: “Chỉ có bí cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết nửa năm sau, chắc chắn không thể lơ là.”
Tường Vi chưa từng nghĩ tới chuyện Tô Lâm An sẽ không thể vượt qua cuộc thí luyện, chỉ coi như là nàng đã chắc chắn có một suất vào bí cảnh.
Tô Lâm An vốn muốn nghe ngóng về bí cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết, lúc này tự nhiên cũng chăm chú lắng nghe.
“Trong bí cảnh Đoạn Kiều Tàn Huyết, có trùng Huyết Duyên.”
“Thông thường, chiến sĩ khí huyết vào bí cảnh sẽ đeo theo một bảo vật có thể xua đuổi trùng Huyết Duyên. Thứ này thường được luyện chế từ nhánh cây của linh mộc bảo vệ thành Thất Tinh, có tác dụng xua đuổi trùng Huyết Duyên.”
“Cho nên sau khi ngươi vào đó, nhất định phải cất thật kỹ bảo vật đấy bên mình, tuyệt đối không thể làm mất.”
Hoa linh Tường Vi nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Tô Lâm An lập tức thận trọng gật đầu.
.
“Hơn nữa, bảo vật đó có giới hạn thời gian, một khi nhận thấy tác dụng của nó giảm bớt thì không thể tiếp tục đi sâu vào, nhất định phải rời đi.”
“Vâng!” Tô Lâm An lại hỏi: “Trong bí cảnh kia rốt cuộc có gì?”
“Ngươi đúng là chẳng biết gì cả.” Hoa linh Tường Vi giơ tay ra chọc vào trán Tô Lâm An, “Ở trong đó ấy à, có rất nhiều cơ duyên. Tất nhiên, cũng cực kỳ nguy hiểm. Cơ duyên lớn nhất, chính là hài cốt của hoàng tộc ở phía sâu bên trong.”
Nàng dừng một lát rồi nói tiếp, “Đó là hài cốt của Thần Hoàng. Ngài đã dùng cơ thể máu thịt của mình để rèn đúc nên một cây cầu nối tới dị giới.”
Khi nói đến đây, sắc mặt hoa linh Tường Vi ảm đạm, không muốn thảo luận tiếp về chủ đề này, “Không nói mấy thứ đó nữa. Giờ ta muốn nói cho ngươi là chỗ đó ở quá sâu bên trong bí cảnh, có rất ít người lại gần được. Hơn nữa, gần đó giăng đầy nguy hiểm, tốt nhất là ngươi đừng có mạo hiểm.”
Thần Hoàng ngã xuống, Nữ Vương mất tích, tất cả những chuyện xảy ra vào năm đó đều là nỗi đau mà sinh linh trong thiên hạ khó mà chịu nổi. Cho dù giờ chỉ nhớ lại, vẫn khiến các sinh linh rưng rưng nước mắt, đắng ngắt trong lòng.
Bình luận facebook