Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-378
Chương 378 : Chương 378MÀU XÁM
Tô Lâm An vội về luyện dược. Nàng không hề ở lại giải thích cho dân làng cùng với Bàng Binh, mà cầm chiếc túi da trở về tháp ba góc của Hạng Dục Đình trước.
Hạng Dục Đình đã tỉnh lại vì đau đớn, đang nằm trên đệm thở gấp. Từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề như kéo ống bễ của hắn.
Trên đầu Hạng thị đẫm mồ hôi, gương mặt vốn tái nhợt giờ đã có chút hồng hào, có lẽ là do chăm sóc Hạng Dục Đình mệt quá, cũng không tính là hết thuốc chữa.
Nàng vừa vén rèm lên, Hạng thị lập tức đứng dậy nói: “Cuối cùng ngươi cũng về rồi.”
“Tiểu Đình đau lắm, có cách nào giúp nó không.” Bà vừa mở miệng nói chuyện, nước mắt đã lăn xuống từng giọt lớn. Bà vừa khóc vừa lẩm bẩm, “Phải làm thế nào đây, phải làm thế nào mới được đây.”
“Ta đã hái ít dược thảo, đợi lát nữa thử xem có tác dụng không.” Tô Lâm An nói xong thì thả túi da xuống đất. Nàng không đặt bừa đóa hoa trên tay xuống mà đi đến cái bàn ở trong phòng, cắm nó chung với hoa dại mà nàng đã hái lúc ban ngày.
Đỏ đỏ vàng vàng phối với nhau, trông cũng xinh đẹp rực rỡ, khiến cho căn phòng tối mờ ẩm thấp được thắp sáng lên rất nhiều.
Ra khỏi phòng, Tô Lâm An bắt đầu luyện dược. Lúc này, Hạng Dục Đình bỗng mở miệng nói chuyện, “Tô Tô, chăm, chăm sóc, cho nương ta...”
Hắn nói bằng giọng điệu khó nhọc. Mỗi khi nói ra một chữ, hắn đều phải dừng lại một lúc, giọng nói thô ráp khó nghe như cưa gỗ.
Nghe thấy lời này, Hạng thị khóc càng dữ hơn, chỉ thiếu nước ôm đầu con khóc rống. Tô Lâm An nghe mà phát bực, nói: “Cũng đâu có phải là nương ta, cớ gì ta phải chăm sóc cho bà.” Nàng chỉ được Hạng Dục Đình nhặt về thôn mà thôi, thật ra cũng chẳng tính là ân cứu mạng gì đó. Người này coi luôn nàng là nha hoàn thì cũng thôi, giờ còn muốn nàng phải chăm sóc cho nương hắn cả đời. Đâu ra chuyện tốt như thế.
Nàng đã nhặt hắn về từ Quỷ Môn Quan, còn định chữa khỏi cho hắn, vậy vẫn còn chưa đủ để trả chút ân tình hắn kéo nàng về thôn hay sao?
Tô Lâm An vốn còn muốn giả bộ ngoan ngoãn một hồi, nhưng đúng là hai mẹ con nhà này không hợp tính nàng. Nếu không được, nàng đi sang ở nhà Bàng Binh kế bên có khi còn nghe ngóng được nhiều tin tức hơn.
“Ngươi, ngươi, ngươi...” Có lẽ không ngờ nha hoàn mình nhặt về lại nói ra những lời như vậy, Hạng Dục Đình tức đến mức thở phì phò. Hắn bắt đầu ho khù khụ khiến cho vết thương càng đau hơn, mồ hôi chảy xuống từ trên trán như từng hạt đậu lớn, cả gương mặt vặn vẹo đau đớn đến mức hơi dữ dằn.
“Tiểu Đình, Tiểu Đình...” Hạng thị cầm khăn lau mồ hôi cho hắn. Chiếc khăn đó rất bẩn thỉu, sau khi Tô Lâm An quét thần thức qua thì không khỏi cảm thấy cạn lời. Có điều nàng không chen lời mà nghiêm túc xử lý dược thảo, lại bắt đầu luyện dược.
Nàng muốn luyện Khí Huyết Đan đơn giản nhất, không cần dùng đến Khoa Đẩu Hỏa.
Ngoài phòng có một cái lò đất lộ thiên, bên cạnh có một cái lều được dựng lên bằng cây trúc, dưới đáy lều chất một vài cành cây khô. Đó là củi do Hạng Dục Đình nhặt về.
Nhóm lửa trong lò xong, Tô Lâm An tìm lấy một cái nồi đá để sắc thuốc. Từ sau khi dùng cơ thể củ cải này thì nàng chưa hề luyện đan, về cơ bản đều do đám Nam Ly Nguyệt luyện, còn nàng cho thêm chút nguyên liệu vào đan dược và đưa ra hướng dẫn. Còn hiện giờ nàng cũng chẳng thể dùng được vài cách luyện đan trước kia, chỉ sắc thuốc một cách bình thường, thỉnh thoảng thò tay vào khuấy. Cuối cùng, nàng đã sắc ra được một nồi thuốc đen sì.
Thuốc này mới sắc chưa được một khắc, trong thôn còn chưa chia thịt xong. Nàng nghe thấy tiếng cãi vã không ngừng bên đó nhưng cũng không để tâm, làm bộ không nghe thấy rồi bưng thuốc vào trong nhà.
“Cái này uống được sao?” Hạng thị không tin tưởng bát nước đen thui này có thể cứu được người, cầm bát đá do dự không quyết.
Nhưng Hạng Dục Đình lại quyết đoán hơn rất nhiều. Hắn nằm trên giường hô lên: “Uống, ta uống!”
Không uống cũng chẳng khỏi được, chẳng bằng thử xem sao!
Còn nước còn tát.
Khi nói những lời này, hắn còn liếc xéo Tô Lâm An. Ánh mắt kia trông vừa phẫn nộ vừa tủi thân, nhưng Tô Lâm An không đáp lại, căn bản không thèm nhìn hắn lấy một cái. Điều này khiến Hạng Dục Đình cực kỳ không cam lòng. Rõ ràng hắn đã nhặt về một tiểu cô nương yếu đuối. Nhìn nàng nhỏ gầy như vậy, hắn cảm thấy chắc chắn nàng cũng giống như hắn, đã phải chịu rất nhiều sự khinh thường và tủi nhục, đã phải trải qua một cuộc sống nơm nớp lo sợ. Nào ngờ, mới một ngày trôi qua, nàng đã thành ra như vậy?
Nuốt một ngụm thuốc vừa đắng vừa chát xuống, cũng chẳng biết có phải do ảo giác hay không, Hạng Dục Đình cảm thấy sau khi uống xong thì trong bụng như bừng lên một ngọn lửa, khiến cho cơ thể lạnh băng của hắn trở nên ấm áp dễ chịu. Những vết thương đau đớn khó nhịn kia đã có chút phản ứng đặc biệt, dường như có một dòng nước ấm đã chảy qua miệng vết thương, không ngừng vỗ về chúng. Không bao lâu sau, hắn thấy không còn đau như vậy nữa, thay vào đó là một cảm giác ngứa ngáy.
Vừa mềm vừa tê vừa ngứa, giống như có vô vàn con kiến đang bò lên cơ thể, còn khó chịu hơn cả đau. Hắn nằm trên giường, cẩn thận dịch chuyển lưng cọ lên mấy chỗ ngứa ngáy. Cho dù là ngứa cực kỳ, hắn cũng không lên tiếng, không muốn tiểu nha hoàn kia nhìn mà chê cười.
Bị nàng liếc nhìn với dáng vẻ như cười như không, hắn cảm thấy cực kỳ uất ức.
Cho dù ngứa ngáy khó chịu, hắn cũng nghiến chặt răng lại, nhịn xuống. Bởi vậy, mặt Hạng Dục Đình đen sì. Trông vẻ mặt hắn hơi hung hãn dữ dằn, trái lại nương của hắn lại bị dọa, hỏi thẳng: “Có phải khó chịu ở đâu không? Có phải thuốc này không ổn hay không? Ngươi nhìn đứa bé này, trán đã nổi đầy gân xanh, mắt sắp lồi cả ra rồi kìa!”
Hắn muốn giải thích, lại sợ vừa mở miệng ra thì sẽ không nhịn nổi nữa, nhưng không giải thích thì nương lại bắt đầu khóc. Đang lúc nhức đầu, ngoài nhà có tiếng người vang lên khiến Hạng Dục Đình trút được gánh nặng, thở phào thật mạnh trong lòng.
Người tới là Bàng Binh. Cậu nhóc mang một miếng tim nhỏ của thú Kiếm Xỉ tới, và một tảng thịt chân trước nữa.
Người trong thôn vốn chỉ định chia cho Hạng Dục Đình chút thịt vụn, cậu bé tranh luận bằng lý lẽ mới có thể lấy được những thứ này. Tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng thịt tim lại thứ bổ khí huyết nhất, Hạng Dục Đình ăn xong sẽ khỏe lại rất mau.
“Ta mang chút thịt của thú Kiếm Xỉ tới...” Khi nói chuyện, Bàng Binh đã để ý thấy Hạng Dục Đình ở trên giường. Cậu nhóc nhạy cảm nhận ra rằng vết thương của Hạng Dục Đình đã tốt lên nhiều, miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, hơn nữa sức mạnh khí huyết còn rất dồi dào, mặt đã trướng đỏ lên.
Cậu liếc bát thuốc trên bàn, hỏi: “Tô Tô, ngươi luyện dược cho hắn hả?”
Tô Lâm An gật đầu.
“Vậy có thể luyện một chút cho cha ta không?”
Tô Lâm An liếc nhìn miếng thịt chảy máu đầm đìa trong tay cậu bé, nói: “Ngươi xử lý xong thịt rồi đưa qua đây, ta sẽ mang chút thuốc qua chỗ ngươi.”
“Được!”
Hạng thị nhìn thấy miếng thịt thì hai mắt vốn phát sáng, giờ lại thấy Bàng Binh nhấc thịt mang đi bèn lập tức bất mãn. Nhưng Bàng Binh đi nhanh quá bà không cản lại được, chỉ có thể dùng vẻ mặt đầy tủi thân nhìn chằm chằm vào Tô Lâm An, nhỏ giọng lên án: “Đó chính là thịt linh thú cấp sáu, sao ngươi có thể để nó mang đi xử lý. Nếu như bị thiếu mất...”
Tô Lâm An vỗ “bộp” một chưởng xuống bàn.
Trên bàn lập tức xuất hiện một dấu tay, in rõ cả vân tay của nàng ở bên trên. Thế này hẳn là sức lực rất mạnh, nhưng cái bàn lại vẹn nguyên không sứt mẻ, chỉ có dấu tay trông hơi khiếp người.
Hạng thị bèn không nói nữa. Đợi sau khi Tô Lâm An ra ngoài, bà mới ngồi bên con trai nói nhỏ: “Cô nương mà ngươi cứu về, sao lại không coi ai ra gì như thế chứ?”
Bà còn nói: “Vừa hung dữ lại vừa không tôn trọng trưởng bối, lẽ ra không nên cứu nàng ta.”
Hạng Dục Đình không nói gì, vẫn nghiến răng chịu ngứa. Nương hắn cằn nhằn lải nhải một hồi lâu bên cạnh, cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi mà nói: “Nương, nếu không có nàng, con đã chết từ lâu rồi.”
Hắn bị thương nặng đến mức nào, tự hắn hiểu rất rõ. Hơn nữa hắn cũng biết vào lúc quan trọng căn bản không thể dựa vào nương mình, hắn có thể chịu được cho đến giờ chắc chắn là nhờ có công lao của Tô Tô. Hắn cứu nàng, chỉ là nhặt nàng về nhà từ bên hồ mà thôi, không hề làm ra chuyện lớn gì đáng gờm. Còn nàng cứu hắn, là thật sự nhặt hắn về từ ranh giới sống chết.
Nghĩ như vậy, nàng đã chẳng còn nợ hắn điều gì.
Hạng thị nghe đến đây thì vành mắt lại đỏ lên, “Chết với không chết cái gì, con phải sống cho thật tốt...”
Thấy nương lại sắp khóc, Hạng Dục Đình chỉ có thể nói, “Nương à, con khó chịu lắm, vết thương rất ngứa...” Hạng thị lập tức lo lắng, cũng chẳng còn rảnh để mà đau lòng mà rơi lệ nữa, vội vàng an ủi con trai. Hai mẹ con nói chuyện rất lâu trong phòng, Tô Lâm An thì ở ngoài sắc thuốc cho yên tĩnh. Đợi đến khi nàng sắc thuốc xong, Bàng Binh cũng mang cháo thịt đã được nấu qua.
Thịt bổ huyết này không được nấu chín quá, khi bưng qua vẫn còn nhìn thấy bọt máu. Tô Lâm An không tài nào nuốt nổi thức ăn như vậy, có điều người nơi đây lại rất thích. Khi Bàng Binh mang cháo vào phòng, nàng còn nghe thấy Hạng thị liên tục nói cảm ơn, dường như một bát cháo thịt đó còn quan trọng hơn thuốc nàng sắc rất nhiều.
Hạng Dục Đình uống thuốc ăn thịt xong, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi. tình hình của cha Bàng Binh cũng như vậy. Đợi sau khi hai người đều nghỉ ngơi thì cuối cùng Tô Lâm An cũng lục tục nhận được một ít công đức.
Chẳng qua, nàng nhận ra lá cây trên đại thụ trong ấn Công Đức không hề có ánh sáng xanh xuất hiện. Có phải điều này báo hiệu, nàng không cần phải đổi cơ thể nữa? Có điều sau khi quan sát kỹ càng, Tô Lâm An lại chú ý thấy tuy rằng lá cây của ấn Công Đức không tỏa ánh sáng xanh nữa, nhưng phần rễ cây ở dưới lại xuất hiện một làn sương mù mịt. Ở ngay dưới đáy của con ấn, vị trí rễ cây của đại thụ, đã có một đốm màu xám, trông như bị làm bẩn một chút. Tình huống này chưa từng xuất hiện bao giờ, nó có nghĩa gì đây?
Thần thức của nàng dạo một vòng quanh ấn Công Đức, vẫn không có phản ứng gì. Nàng nhớ tới những lời mà Khương Chỉ Khanh nói, không chỉ cần dương thiện mà còn phải trừ ác. Chỉ khi trừ ác dương thiện vẹn đôi đường, mới có thể được ấn Công Đức công nhận thật sự, mới có thể giao lưu thần thức với nó, có thể thật sự nắm giữ được nó.
Nàng suy tư một hồi cũng chẳng ra được kết quả gì, bèn gác qua một bên rồi tiếp tục nhập thiền tu luyện. Đợi đến sáng ngày hôm sau thì Hạng Dục Đình đã tự ngồi dậy được. Hắn chống gậy bước đến trước mặt Tô Lâm An, nghiêng đầu cực kỳ mất tự nhiên mà nói một câu: “Cảm ơn.”
Tô Lâm An hỏi: “Nương ngươi đâu?”
“Bà khó chịu, vẫn đang nghỉ ngơi. Ta dậy làm chút gì đó cho nương ăn.” Không hiểu vì sao, hắn hơi ngại sai bảo nha hoàn này. Nếu như mình đã có thể cử động, vậy thì tự động tay là được.
“Cơ thể của nương ngươi cũng không tệ mà, chỉ là khí huyết suy yếu chút thôi. Bà không tự dậy tìm đồ ăn, muốn ngươi phải làm sao?”
Nàng vừa dứt lời thì đã nghe thấy có tiếng ho khan của Hạng thị truyền từ trong phòng ra. Tô Lâm An lập tức câm nín bĩu môi, cũng lười nói tiếp với hắn. Nàng ngồi lên tảng đá ở cạnh cửa, tay còn cầm một cọng cỏ đuôi chó, vung lên vung xuống.
“Nương của ta, kể từ sau khi cha mất, cứ luôn sầu não u uất như vậy. Bà có nỗi khổ trong lòng.” Hạng Dục Đình không kìm được mà giải thích một câu. Hắn chống gậy ra ngoài, khập khiễng đi múc nước.
Nỗi khổ này đã trải mười mấy năm. Trong khoảng thời gian này, bà không hề chăm sóc cho hắn, chuyện gì cũng do hắn tự làm, va đập mà lớn lên, cũng nuôi sống được nương.
Nhưng hắn còn làm gì được chứ, đó là nương hắn mà.
Tô Lâm An thầm nói, cuộc sống trong thôn này quá an nhàn, Hạng thị kia cả ngày nhàn rỗi chẳng làm gì nên mới có thể u uất đến tận mười mấy năm.
Như vậy thì xem ra, thật ra dân làng nơi đây có cuộc sống khá ổn. Nàng nhớ đến Nam Ly Nguyệt ở trong thôn chài nhỏ, đó mới không phải là cuộc sống.
Nàng đùa nghịch cỏ đuôi chó, kết quả nhìn thấy cọng cỏ trong tay bỗng nở ra một bông hoa nhỏ. Sau đó, một giọng nói vang lên: “Hôm nay thời tiết rất đẹp đó, bao giờ ngươi lên núi chơi với ta vậy?”
Được, nàng chẳng buồn nghe tiếng ho khan rên rỉ của Hạng thị trong nhà, lên núi chơi với cổ thụ còn hơn.
Tô Lâm An vội về luyện dược. Nàng không hề ở lại giải thích cho dân làng cùng với Bàng Binh, mà cầm chiếc túi da trở về tháp ba góc của Hạng Dục Đình trước.
Hạng Dục Đình đã tỉnh lại vì đau đớn, đang nằm trên đệm thở gấp. Từ rất xa đã có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề như kéo ống bễ của hắn.
Trên đầu Hạng thị đẫm mồ hôi, gương mặt vốn tái nhợt giờ đã có chút hồng hào, có lẽ là do chăm sóc Hạng Dục Đình mệt quá, cũng không tính là hết thuốc chữa.
Nàng vừa vén rèm lên, Hạng thị lập tức đứng dậy nói: “Cuối cùng ngươi cũng về rồi.”
“Tiểu Đình đau lắm, có cách nào giúp nó không.” Bà vừa mở miệng nói chuyện, nước mắt đã lăn xuống từng giọt lớn. Bà vừa khóc vừa lẩm bẩm, “Phải làm thế nào đây, phải làm thế nào mới được đây.”
“Ta đã hái ít dược thảo, đợi lát nữa thử xem có tác dụng không.” Tô Lâm An nói xong thì thả túi da xuống đất. Nàng không đặt bừa đóa hoa trên tay xuống mà đi đến cái bàn ở trong phòng, cắm nó chung với hoa dại mà nàng đã hái lúc ban ngày.
Đỏ đỏ vàng vàng phối với nhau, trông cũng xinh đẹp rực rỡ, khiến cho căn phòng tối mờ ẩm thấp được thắp sáng lên rất nhiều.
Ra khỏi phòng, Tô Lâm An bắt đầu luyện dược. Lúc này, Hạng Dục Đình bỗng mở miệng nói chuyện, “Tô Tô, chăm, chăm sóc, cho nương ta...”
Hắn nói bằng giọng điệu khó nhọc. Mỗi khi nói ra một chữ, hắn đều phải dừng lại một lúc, giọng nói thô ráp khó nghe như cưa gỗ.
Nghe thấy lời này, Hạng thị khóc càng dữ hơn, chỉ thiếu nước ôm đầu con khóc rống. Tô Lâm An nghe mà phát bực, nói: “Cũng đâu có phải là nương ta, cớ gì ta phải chăm sóc cho bà.” Nàng chỉ được Hạng Dục Đình nhặt về thôn mà thôi, thật ra cũng chẳng tính là ân cứu mạng gì đó. Người này coi luôn nàng là nha hoàn thì cũng thôi, giờ còn muốn nàng phải chăm sóc cho nương hắn cả đời. Đâu ra chuyện tốt như thế.
Nàng đã nhặt hắn về từ Quỷ Môn Quan, còn định chữa khỏi cho hắn, vậy vẫn còn chưa đủ để trả chút ân tình hắn kéo nàng về thôn hay sao?
Tô Lâm An vốn còn muốn giả bộ ngoan ngoãn một hồi, nhưng đúng là hai mẹ con nhà này không hợp tính nàng. Nếu không được, nàng đi sang ở nhà Bàng Binh kế bên có khi còn nghe ngóng được nhiều tin tức hơn.
“Ngươi, ngươi, ngươi...” Có lẽ không ngờ nha hoàn mình nhặt về lại nói ra những lời như vậy, Hạng Dục Đình tức đến mức thở phì phò. Hắn bắt đầu ho khù khụ khiến cho vết thương càng đau hơn, mồ hôi chảy xuống từ trên trán như từng hạt đậu lớn, cả gương mặt vặn vẹo đau đớn đến mức hơi dữ dằn.
“Tiểu Đình, Tiểu Đình...” Hạng thị cầm khăn lau mồ hôi cho hắn. Chiếc khăn đó rất bẩn thỉu, sau khi Tô Lâm An quét thần thức qua thì không khỏi cảm thấy cạn lời. Có điều nàng không chen lời mà nghiêm túc xử lý dược thảo, lại bắt đầu luyện dược.
Nàng muốn luyện Khí Huyết Đan đơn giản nhất, không cần dùng đến Khoa Đẩu Hỏa.
Ngoài phòng có một cái lò đất lộ thiên, bên cạnh có một cái lều được dựng lên bằng cây trúc, dưới đáy lều chất một vài cành cây khô. Đó là củi do Hạng Dục Đình nhặt về.
Nhóm lửa trong lò xong, Tô Lâm An tìm lấy một cái nồi đá để sắc thuốc. Từ sau khi dùng cơ thể củ cải này thì nàng chưa hề luyện đan, về cơ bản đều do đám Nam Ly Nguyệt luyện, còn nàng cho thêm chút nguyên liệu vào đan dược và đưa ra hướng dẫn. Còn hiện giờ nàng cũng chẳng thể dùng được vài cách luyện đan trước kia, chỉ sắc thuốc một cách bình thường, thỉnh thoảng thò tay vào khuấy. Cuối cùng, nàng đã sắc ra được một nồi thuốc đen sì.
Thuốc này mới sắc chưa được một khắc, trong thôn còn chưa chia thịt xong. Nàng nghe thấy tiếng cãi vã không ngừng bên đó nhưng cũng không để tâm, làm bộ không nghe thấy rồi bưng thuốc vào trong nhà.
“Cái này uống được sao?” Hạng thị không tin tưởng bát nước đen thui này có thể cứu được người, cầm bát đá do dự không quyết.
Nhưng Hạng Dục Đình lại quyết đoán hơn rất nhiều. Hắn nằm trên giường hô lên: “Uống, ta uống!”
Không uống cũng chẳng khỏi được, chẳng bằng thử xem sao!
Còn nước còn tát.
Khi nói những lời này, hắn còn liếc xéo Tô Lâm An. Ánh mắt kia trông vừa phẫn nộ vừa tủi thân, nhưng Tô Lâm An không đáp lại, căn bản không thèm nhìn hắn lấy một cái. Điều này khiến Hạng Dục Đình cực kỳ không cam lòng. Rõ ràng hắn đã nhặt về một tiểu cô nương yếu đuối. Nhìn nàng nhỏ gầy như vậy, hắn cảm thấy chắc chắn nàng cũng giống như hắn, đã phải chịu rất nhiều sự khinh thường và tủi nhục, đã phải trải qua một cuộc sống nơm nớp lo sợ. Nào ngờ, mới một ngày trôi qua, nàng đã thành ra như vậy?
Nuốt một ngụm thuốc vừa đắng vừa chát xuống, cũng chẳng biết có phải do ảo giác hay không, Hạng Dục Đình cảm thấy sau khi uống xong thì trong bụng như bừng lên một ngọn lửa, khiến cho cơ thể lạnh băng của hắn trở nên ấm áp dễ chịu. Những vết thương đau đớn khó nhịn kia đã có chút phản ứng đặc biệt, dường như có một dòng nước ấm đã chảy qua miệng vết thương, không ngừng vỗ về chúng. Không bao lâu sau, hắn thấy không còn đau như vậy nữa, thay vào đó là một cảm giác ngứa ngáy.
Vừa mềm vừa tê vừa ngứa, giống như có vô vàn con kiến đang bò lên cơ thể, còn khó chịu hơn cả đau. Hắn nằm trên giường, cẩn thận dịch chuyển lưng cọ lên mấy chỗ ngứa ngáy. Cho dù là ngứa cực kỳ, hắn cũng không lên tiếng, không muốn tiểu nha hoàn kia nhìn mà chê cười.
Bị nàng liếc nhìn với dáng vẻ như cười như không, hắn cảm thấy cực kỳ uất ức.
Cho dù ngứa ngáy khó chịu, hắn cũng nghiến chặt răng lại, nhịn xuống. Bởi vậy, mặt Hạng Dục Đình đen sì. Trông vẻ mặt hắn hơi hung hãn dữ dằn, trái lại nương của hắn lại bị dọa, hỏi thẳng: “Có phải khó chịu ở đâu không? Có phải thuốc này không ổn hay không? Ngươi nhìn đứa bé này, trán đã nổi đầy gân xanh, mắt sắp lồi cả ra rồi kìa!”
Hắn muốn giải thích, lại sợ vừa mở miệng ra thì sẽ không nhịn nổi nữa, nhưng không giải thích thì nương lại bắt đầu khóc. Đang lúc nhức đầu, ngoài nhà có tiếng người vang lên khiến Hạng Dục Đình trút được gánh nặng, thở phào thật mạnh trong lòng.
Người tới là Bàng Binh. Cậu nhóc mang một miếng tim nhỏ của thú Kiếm Xỉ tới, và một tảng thịt chân trước nữa.
Người trong thôn vốn chỉ định chia cho Hạng Dục Đình chút thịt vụn, cậu bé tranh luận bằng lý lẽ mới có thể lấy được những thứ này. Tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng thịt tim lại thứ bổ khí huyết nhất, Hạng Dục Đình ăn xong sẽ khỏe lại rất mau.
“Ta mang chút thịt của thú Kiếm Xỉ tới...” Khi nói chuyện, Bàng Binh đã để ý thấy Hạng Dục Đình ở trên giường. Cậu nhóc nhạy cảm nhận ra rằng vết thương của Hạng Dục Đình đã tốt lên nhiều, miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, hơn nữa sức mạnh khí huyết còn rất dồi dào, mặt đã trướng đỏ lên.
Cậu liếc bát thuốc trên bàn, hỏi: “Tô Tô, ngươi luyện dược cho hắn hả?”
Tô Lâm An gật đầu.
“Vậy có thể luyện một chút cho cha ta không?”
Tô Lâm An liếc nhìn miếng thịt chảy máu đầm đìa trong tay cậu bé, nói: “Ngươi xử lý xong thịt rồi đưa qua đây, ta sẽ mang chút thuốc qua chỗ ngươi.”
“Được!”
Hạng thị nhìn thấy miếng thịt thì hai mắt vốn phát sáng, giờ lại thấy Bàng Binh nhấc thịt mang đi bèn lập tức bất mãn. Nhưng Bàng Binh đi nhanh quá bà không cản lại được, chỉ có thể dùng vẻ mặt đầy tủi thân nhìn chằm chằm vào Tô Lâm An, nhỏ giọng lên án: “Đó chính là thịt linh thú cấp sáu, sao ngươi có thể để nó mang đi xử lý. Nếu như bị thiếu mất...”
Tô Lâm An vỗ “bộp” một chưởng xuống bàn.
Trên bàn lập tức xuất hiện một dấu tay, in rõ cả vân tay của nàng ở bên trên. Thế này hẳn là sức lực rất mạnh, nhưng cái bàn lại vẹn nguyên không sứt mẻ, chỉ có dấu tay trông hơi khiếp người.
Hạng thị bèn không nói nữa. Đợi sau khi Tô Lâm An ra ngoài, bà mới ngồi bên con trai nói nhỏ: “Cô nương mà ngươi cứu về, sao lại không coi ai ra gì như thế chứ?”
Bà còn nói: “Vừa hung dữ lại vừa không tôn trọng trưởng bối, lẽ ra không nên cứu nàng ta.”
Hạng Dục Đình không nói gì, vẫn nghiến răng chịu ngứa. Nương hắn cằn nhằn lải nhải một hồi lâu bên cạnh, cuối cùng hắn cũng không nhịn nổi mà nói: “Nương, nếu không có nàng, con đã chết từ lâu rồi.”
Hắn bị thương nặng đến mức nào, tự hắn hiểu rất rõ. Hơn nữa hắn cũng biết vào lúc quan trọng căn bản không thể dựa vào nương mình, hắn có thể chịu được cho đến giờ chắc chắn là nhờ có công lao của Tô Tô. Hắn cứu nàng, chỉ là nhặt nàng về nhà từ bên hồ mà thôi, không hề làm ra chuyện lớn gì đáng gờm. Còn nàng cứu hắn, là thật sự nhặt hắn về từ ranh giới sống chết.
Nghĩ như vậy, nàng đã chẳng còn nợ hắn điều gì.
Hạng thị nghe đến đây thì vành mắt lại đỏ lên, “Chết với không chết cái gì, con phải sống cho thật tốt...”
Thấy nương lại sắp khóc, Hạng Dục Đình chỉ có thể nói, “Nương à, con khó chịu lắm, vết thương rất ngứa...” Hạng thị lập tức lo lắng, cũng chẳng còn rảnh để mà đau lòng mà rơi lệ nữa, vội vàng an ủi con trai. Hai mẹ con nói chuyện rất lâu trong phòng, Tô Lâm An thì ở ngoài sắc thuốc cho yên tĩnh. Đợi đến khi nàng sắc thuốc xong, Bàng Binh cũng mang cháo thịt đã được nấu qua.
Thịt bổ huyết này không được nấu chín quá, khi bưng qua vẫn còn nhìn thấy bọt máu. Tô Lâm An không tài nào nuốt nổi thức ăn như vậy, có điều người nơi đây lại rất thích. Khi Bàng Binh mang cháo vào phòng, nàng còn nghe thấy Hạng thị liên tục nói cảm ơn, dường như một bát cháo thịt đó còn quan trọng hơn thuốc nàng sắc rất nhiều.
Hạng Dục Đình uống thuốc ăn thịt xong, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi. tình hình của cha Bàng Binh cũng như vậy. Đợi sau khi hai người đều nghỉ ngơi thì cuối cùng Tô Lâm An cũng lục tục nhận được một ít công đức.
Chẳng qua, nàng nhận ra lá cây trên đại thụ trong ấn Công Đức không hề có ánh sáng xanh xuất hiện. Có phải điều này báo hiệu, nàng không cần phải đổi cơ thể nữa? Có điều sau khi quan sát kỹ càng, Tô Lâm An lại chú ý thấy tuy rằng lá cây của ấn Công Đức không tỏa ánh sáng xanh nữa, nhưng phần rễ cây ở dưới lại xuất hiện một làn sương mù mịt. Ở ngay dưới đáy của con ấn, vị trí rễ cây của đại thụ, đã có một đốm màu xám, trông như bị làm bẩn một chút. Tình huống này chưa từng xuất hiện bao giờ, nó có nghĩa gì đây?
Thần thức của nàng dạo một vòng quanh ấn Công Đức, vẫn không có phản ứng gì. Nàng nhớ tới những lời mà Khương Chỉ Khanh nói, không chỉ cần dương thiện mà còn phải trừ ác. Chỉ khi trừ ác dương thiện vẹn đôi đường, mới có thể được ấn Công Đức công nhận thật sự, mới có thể giao lưu thần thức với nó, có thể thật sự nắm giữ được nó.
Nàng suy tư một hồi cũng chẳng ra được kết quả gì, bèn gác qua một bên rồi tiếp tục nhập thiền tu luyện. Đợi đến sáng ngày hôm sau thì Hạng Dục Đình đã tự ngồi dậy được. Hắn chống gậy bước đến trước mặt Tô Lâm An, nghiêng đầu cực kỳ mất tự nhiên mà nói một câu: “Cảm ơn.”
Tô Lâm An hỏi: “Nương ngươi đâu?”
“Bà khó chịu, vẫn đang nghỉ ngơi. Ta dậy làm chút gì đó cho nương ăn.” Không hiểu vì sao, hắn hơi ngại sai bảo nha hoàn này. Nếu như mình đã có thể cử động, vậy thì tự động tay là được.
“Cơ thể của nương ngươi cũng không tệ mà, chỉ là khí huyết suy yếu chút thôi. Bà không tự dậy tìm đồ ăn, muốn ngươi phải làm sao?”
Nàng vừa dứt lời thì đã nghe thấy có tiếng ho khan của Hạng thị truyền từ trong phòng ra. Tô Lâm An lập tức câm nín bĩu môi, cũng lười nói tiếp với hắn. Nàng ngồi lên tảng đá ở cạnh cửa, tay còn cầm một cọng cỏ đuôi chó, vung lên vung xuống.
“Nương của ta, kể từ sau khi cha mất, cứ luôn sầu não u uất như vậy. Bà có nỗi khổ trong lòng.” Hạng Dục Đình không kìm được mà giải thích một câu. Hắn chống gậy ra ngoài, khập khiễng đi múc nước.
Nỗi khổ này đã trải mười mấy năm. Trong khoảng thời gian này, bà không hề chăm sóc cho hắn, chuyện gì cũng do hắn tự làm, va đập mà lớn lên, cũng nuôi sống được nương.
Nhưng hắn còn làm gì được chứ, đó là nương hắn mà.
Tô Lâm An thầm nói, cuộc sống trong thôn này quá an nhàn, Hạng thị kia cả ngày nhàn rỗi chẳng làm gì nên mới có thể u uất đến tận mười mấy năm.
Như vậy thì xem ra, thật ra dân làng nơi đây có cuộc sống khá ổn. Nàng nhớ đến Nam Ly Nguyệt ở trong thôn chài nhỏ, đó mới không phải là cuộc sống.
Nàng đùa nghịch cỏ đuôi chó, kết quả nhìn thấy cọng cỏ trong tay bỗng nở ra một bông hoa nhỏ. Sau đó, một giọng nói vang lên: “Hôm nay thời tiết rất đẹp đó, bao giờ ngươi lên núi chơi với ta vậy?”
Được, nàng chẳng buồn nghe tiếng ho khan rên rỉ của Hạng thị trong nhà, lên núi chơi với cổ thụ còn hơn.
Bình luận facebook