trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 1
- Tình trạng
- Đang viết
- Lượt đọc
- 16
- Cập nhật
Tái sinh về năm cấp 3,tôi quyết tâm từ bỏ hoa khôi tôi đã thầm thích 3 năm.chỉ vì kiếp trước cô ta khi lên đại học đã đồng ý bên tôi,hơn nữa còn đồng ý cưới tôi,trong quá trình này cha mẹ tôi vì tai nạn lao động mà chết,cô ta liền ra tay hãm hại,cướp đoạt số tiền bồi thường duy nhất của chúng tôi,cuối cùng sai người đánh tôi gần chết,trong giây phút đó,linh hồn tôi lặng lẽ nhìn cảnh tượng cô gái đang khóc vì tôi,cô ấy ôm tôi khóc 3 ngày 2 đêm,cuối cùng tự sát,tôi mới biết tôi đã bỏ lỡ người yêu tôi thật lòng 16 năm.tôi đã thề với trời nếu có cơ hội làm lại,tôi sẽ yêu thương cô ấy nhiều nhất có thể, để bù đắp cho tiếc nuối tại kiếp này
Mở mắt ra lần nữa,tôi nhìn thấy 1 thứ,1 thứ gì đó mà tôi hoàn toàn không hiểu gì cả,được tạo nên từ hàng trăm kí tự kì lạ
-“trời ạ,toán tích phân,cái quỷ gì thế!”
Tôi thầm nghĩ,nhìn lại xung quanh,tôi đang ngồi bên 1 chiếc bàn gỗ nhỏ,với 1 chiếc đồng hồ đỏ nhỏ,tôi lập tức nhận ra đó là chiếc đồng hồ mẹ mua cho tôi năm lớp 11,nhưng khi tôi đang học lớp 12 đã đụng rơi vỡ nó rồi mà?tôi nghi hoặc nhìn quanh,khung cảnh quen thuộc của phòng tôi,sau này tôi đến nhà thuê với kiều diễm quá thường xuyên,nên rất ít khi thấy nó,sau năm lớp 12 tôi cũng đã bán căn nhà này rồi,sao giờ tôi lại ở đây?đang thắc mắc,ánh mắt tôi chạm phải tờ lịch cũ treo trên tường-17/11/2009!
Tôi giật thót,đánh rơi cái bút bi trong tay xuống đất
-“đây chẳng phải là ngày trước ngày tôi tỏ tình với phạm thị kiều diễm sao?chẳng lẽ tôi tái sinh rồi”
Tôi trầm ngâm,nghĩ đến hàn tuyết,tim tôi nhói lên
-“đã có cơ hội tái sinh thì phải nắm bắt cho tốt,bù đắp nuối tiếc cho cả tôi và cô ấy,kiếp trước mình thật là ngốc,hàn tuyết tốt như thế sao lại chọn con nhỏ kiều diễm kia chứ!”
ở cái cửa sổ đối diện cửa sổ phòng tôi,hàn tuyết nghe thấy âm thanh bất ngờ liền ngẩng lên,ngơ ngác hỏi tôi:
-này ngô thiếu gia,cậu nói gì thế?
Bắt gặp ánh mắt đó,tôi liền sững người,nước mắt không kìm được ứa ra,tôi vội đưa tay quệt nước mắt,giọng nghẹn ngào:
-cậu…cậu…..
Nếu không phải giữa chúng tôi có 1 khoảng không tôi đã lao đến ôm cô ấy rồi,nghe suy nghĩ của tôi,hàn tuyết cũng cảm thấy xấu hổ,1 luồng nhiệt từ 2 má truyền ra khiến khuôn mặt cô nóng ran:
-“tiếng gì thế này?mình đây là sao vậy,cậu ấy muốn ôm mình ư?”
-cậu…cậu bị sao vậy?
Tôi cố nén xúc động,đáp lại,giọng đã bình tĩnh hơn:
-t..tớ không sao,không cần lo cho tớ đâu!
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng tôi đã dậy sóng
-“thật ra thì cậu vẫn có thể nếu cậu muốn mà….”
Một lần nữa nghe thấy âm thanh đó,hàn tuyết lại ngẩng đầu nhìn lên,nhưng tôi lại không có vẻ miệng đang nói,cô ấy bảo:
-hứ,ai thèm lo cho cậu chứ,tớ chỉ là tò mò thôi mà…
-vậy cũng được rồi!
-học đi,mai chúng ta còn có bài phải nộp đó!
-tớ biết rồi mà lý đại tiểu thư…
Vừa dứt lời,một giọng phụ nữ trung niên gọi tôi:
-giang,nghỉ 1 chút,xuống ăn cơm đi con!
Tôi lập tức lại mất bình tĩnh,giọng nói này tôi dù có đập đầu vào gốc cây cũng sẽ không quên,đây là giọng mẹ tôi
“bà” lê ánh nguyệt sau khi gọi mà không thấy tôi trả lời đã đang đi lên lầu,tôi vội nói với hàn tuyết:
-lát chúng ta nói tiếp nhé!
-“mình vẫn chưa muốn đi đâu,nhưng bây giờ cấp bách là phải kiếm nhiều tiền,cha mẹ cũng phải nghỉ làm thôi,nếu không điều đó vẫn sẽ xảy ra,tai nạn đó….”
Hàn tuyết còn muốn nghe nhưng tôi đã đi xa quá,cô ấy tự hỏi:
-“đó là tiếng lòng của cậu ấy sao,mình không thấy miệng cậu ấy cử động gì cả”
Đang khoái chí về phát hiện mới,hàn tuyết nhớ lại việc tôi nghĩ trong lòng muốn ôm cô ấy,2 má nhỏ hồng lên như trái cà chua,nhưng miệng bất giác mỉm cười
Xuống nhà tôi bắt gặp bố,tôi rất muốn xúc động nhưng không thể,vì tôi hình như không có kỉ niệm gì nhiều với bố,tôi,ông ấy à,1 ngày 24 tiếng thì có đến 15 tiếng làm việc rồi,nghĩ đến ông phải vất vả thế đều là vì tôi,và cả…em gái tôi nữa
Tôi đang dở cơn suy nghĩ thì cửa phòng đối diện mở ra,một giọng nói chán nản vang lên:
-anh hai!sao anh suốt ngày cứ học vậy!chơi với em 1 chút đi,chỉ cần 2 sao nữa là em lên tinh anh rồi!
Tôi mỉm cười nhìn nó:
-không được,anh phải làm bài mà,anh cũng đã lên lớp 12 rồi,không học bây giờ sẽ không học đại học được đâu!(thực ra thì tôi mới có kim cương II 3 sao nên cũng có hơi…. không nổi)
Con bé bĩu môi:
-không có thì giờ chơi game với em mà có thì giờ nói chuyện với chị tuyết nhé!
Tôi chết điếng người,má ửng hồng rồi lan ra cả mặt,chỉ có thể yếu ớt chống đối:
-để mai anh chơi với em
-sao mặt anh đỏ thế?
Nó hỏi,tò mò.giây sau mắt nó dài ra,miệng nhếch lên cao vút,cười ranh mãnh:
-hay là anh……
-thôi vậy nhé!
Tôi vội vã ngắt lời nó rồi chạy vào phòng bếp,thầm nghĩ:
-“con bé chết tiệt!,nhưng mà….. cũng rất kích thích đó chứ”
Chẳng mấy chốc,cơm đã dọn ra,bấy giờ là bữa trưa,tôi đang lấy bát đũa cho cả nhà,thắc mắc sao hôm nay có nhiều món vậy thì giọng mẹ tôi vang lên từ ngoài cửa:
-chị thu,anh long,cả cháu nữa,đến đây ngồi đi!
-cảm ơn chị
-dù sao cũng thường xuyên mà,không có gì đâu
Tiếp sau là tiếng kéo ghế lộc cộc,tôi liền lấy thêm 3 chiếc bát,và 3 đôi đũa,đặc biệt có là 1 đôi đũa trong số đó là màu hồng,cái này là của hàn tuyết,nhưng để ở nhà tôi,khi ăn ở đây sẽ lấy ăn,trước giờ mỗi lần lấy bát đũa tôi đều quên lấy cho cô ấy,làm cô ấy phải tự mình đi lấy khi đang ném cho tôi ánh mắt tóe lửa,nhưng hôm nay thì không,thấy tôi lấy bát đũa ra đến phòng ăn,hàn tuyết liền chào vui:
-chào cậu,ngô thiếu gia!
Ngô thiếu gia là tên biệt danh cô ấy dùng để gọi tôi,tôi để đáp trả thì cũng gọi cô ấy là lý đại tiểu thư,thấy tôi lấy đúng đữa cho mình,hàn tuyết nghi hoặc hỏi:
-cậu có còn là cậu không thế?đột nhiên lại lấy đúng đũa cho tớ,bình thường cậu đâu có nhớ?
-thỉnh thoảng tớ nhớ ra thì có sao đâu!
-vậy là tốt,cứ thế mà phát huy!
-sao cảm giác như cậu đang khen trẻ con vậy,tôi trông trẻ con lắm sao….
Đang nói,ánh mắt tôi bị hút vào khuôn mặt cô ấy,dễ thương quá,tôi nghĩ,và thắc mắc lạ kì khi khuôn mặt cô ấy bắt đầu đỏ lên,tôi hỏi dò:
-cậu bị sao thế?
-tớ hơi nóng…
-đang là tháng 11 mà,bên ngoài đang là 16 độ đấy!
Hàn tuyết giật chiếc bát và đũa của mình khỏi tay tôi,quay phắt về phía bàn ăn
-kệ cậu đó!
Nói xong rồi bắt đầu ăn cơm,tôi cũng không giận:
-“cậu ấy sao thế nhỉ,hay là cậu ấy thích mình từ năm nay vậy?sao mình có thể bỏ 1 tình yêu chân thành như vậy suốt 16 năm được,chắc là mình mù mắt rồi”
Tôi cũng không nghĩ nữa,mà bắt đầu ăn cơm,khi 2 bên cha mẹ đang nói chuyện vui vẻ,bố tôi và bố hàn tuyết sau 3 chén đã bắt đầu xưng anh gọi chú,2 bà mẹ cũng đang thảo luận giá rau giá thịt,tôi thì im lặng nghĩ ngợi:
-“sao tái sinh không sớm hơn chứ,bệnh tim của mẹ hàn tuyết cũng đã sắp không được rồi,tôi phải tìm cách,bố mẹ tôi còn hơn 2 năm nữa,chắc là sẽ ổn thôi”
Nghe thấy suy nghĩ này của tôi,hàn tuyết cũng chết lặng:
-“mẹ mình sắp….làm sao như vậy được,cậu ấy sao lại biết được,còn nữa,sao hôm nay cậu ấy lại nghĩ như vậy về mình nhỉ,mình chẳng hiểu gì cả,cảm giác như cậu ấy biết trước tương lai vậy”
Hàn tuyết đoán cực kì đúng,tôi biết trước tương lai,cô ấy vốn dĩ thông minh như vậy,nên tôi cũng định sẽ nhờ cô ấy ôn lại kiến thức các môn cho tôi,sau đại học tôi đã không đụng đến toán trong 12 năm rồi,quên hết rồi
Hai chúng tôi vào phòng,tôi giở sách ra nhờ vả,giọng làm nũng:
-tuyết tuyết à,cậu có thể chỉ cho tớ bài này không…
-cậu thật kinh tởm!
Tuy nói vậy,hàn tuyết vẫn tiếp cận tôi,hay nói đúng hơn là bàn học mà tôi đang ngồi,kéo chiếc ghế nhựa đánh phịch,rồi bắt đầu giảng giải cho tôi
Tôi không lo nhìn sách mà chỉ mải nhìn cô ấy:
-“cậu ấy đẹp thật đó…,mình nghĩ nếu mình của kiếp trước không cần mắt thì nên hiến đi thôi”
Tôi đang nghĩ thì hàn tuyết đột ngột căng người,mặt đỏ lên,tôi không biết cô ấy có thể nghe thấy suy nghĩ vừa rồi của tôi,tôi bèn lo lắng hỏi:
-này…cậu có sao không hàn tuyết?cậu bị sốt à?nãy giờ cậu đã đỏ mặt 2 lần rồi…
-tớ…tớ không sao…
Thật ra thì cô ấy chỉ giả vờ thôi,với những cuộn suy nghĩ đó chạy qua đầu cô ấy,tay chân cô ấy tê dại,mặt đỏ lên vì ngượng,người cứng đơ:
-“cậu ấy vậy mà khen mình đẹp kìa!ôi,mình sao thế này,tim mình đập nhanh quá,sao cảm giác cậu ấy đột nhiên đẹp trai hơn thì phải,muốn…từ từ,không thể như thế,vậy thì còn ra thể thống gì nữa!”
Sau khi bị một phen hoảng hốt,cô ấy nói với vẻ e thẹn,nhưng lại có chút chất vấn:
-cậu không nhìn vào bài giảng hả?
Bị phát hiện kế hoạch “ngắm hoa” tôi lúng túng:
-đâu…đâu có đâu…
Tôi không biết dưới mái tóc đang che mặt cô ấy là khuôn mặt đỏ lừ:
-“chết rồi,mình mất tỉnh táo mất,sao lại thế này chứ!”
Vẫn không ngẩng lên,cô ấy nói với tôi:
-tớ…tớ đi về đây!
-ơ…ơ….
Tôi chưa nói được gì thì cô ấy đã đứng dậy đi ra cửa,tôi bèn không cam lòng mà nghĩ:
-“bình thường tính khí cô ấy luôn rất tốt mà,hay là do chị “dâu” nhỉ,thật là…,keo kiệt!”
Hàn tuyết nghe vậy liền dừng bước,quay lại trừng mắt nhìn tôi:
-cậu vừa nói cái gì hả!!
-tớ đâu có!(chẳng lẽ lỡ nói ra lời trong lòng rồi,chết tiệt!)
Cô ấy chạy lại phía tôi,đưa tay xuống eo tôi
-A..đau…đau…đừng véo tớ nữa,hu…hu…,tha cho tớ đi!
-hừ!
Hàn tuyết hừ 1 cái rồi bỏ eo tôi ra,lạnh lùng nói:
-cho cậu chừa đi!
Hàn tuyết vừa bước ra cửa thì nghe thấy tiếng lòng của tôi ở phía sau:
-“chuyện kia của cô ấy nghiêm trọng vậy sao?lát nữa mình phải pha nước đường đỏ cho cô ấy mới được”
Vốn còn tức giận,hàn tuyết bỗng cảm thấy cơn giận vơi đi phân nửa,một cảm giác ấm áp lan tỏa,chạm vào trái tim cô...
-“cậu ấy cũng rất biết quan tâm đấy chứ,mình thực sự có một chút….”
Nghĩ đến đây,đôi môi nhỏ nhắn hồng hào của cô khẽ nhếch lên…một chút thôi…một chút khó nhận thấy…
Mở mắt ra lần nữa,tôi nhìn thấy 1 thứ,1 thứ gì đó mà tôi hoàn toàn không hiểu gì cả,được tạo nên từ hàng trăm kí tự kì lạ
-“trời ạ,toán tích phân,cái quỷ gì thế!”
Tôi thầm nghĩ,nhìn lại xung quanh,tôi đang ngồi bên 1 chiếc bàn gỗ nhỏ,với 1 chiếc đồng hồ đỏ nhỏ,tôi lập tức nhận ra đó là chiếc đồng hồ mẹ mua cho tôi năm lớp 11,nhưng khi tôi đang học lớp 12 đã đụng rơi vỡ nó rồi mà?tôi nghi hoặc nhìn quanh,khung cảnh quen thuộc của phòng tôi,sau này tôi đến nhà thuê với kiều diễm quá thường xuyên,nên rất ít khi thấy nó,sau năm lớp 12 tôi cũng đã bán căn nhà này rồi,sao giờ tôi lại ở đây?đang thắc mắc,ánh mắt tôi chạm phải tờ lịch cũ treo trên tường-17/11/2009!
Tôi giật thót,đánh rơi cái bút bi trong tay xuống đất
-“đây chẳng phải là ngày trước ngày tôi tỏ tình với phạm thị kiều diễm sao?chẳng lẽ tôi tái sinh rồi”
Tôi trầm ngâm,nghĩ đến hàn tuyết,tim tôi nhói lên
-“đã có cơ hội tái sinh thì phải nắm bắt cho tốt,bù đắp nuối tiếc cho cả tôi và cô ấy,kiếp trước mình thật là ngốc,hàn tuyết tốt như thế sao lại chọn con nhỏ kiều diễm kia chứ!”
ở cái cửa sổ đối diện cửa sổ phòng tôi,hàn tuyết nghe thấy âm thanh bất ngờ liền ngẩng lên,ngơ ngác hỏi tôi:
-này ngô thiếu gia,cậu nói gì thế?
Bắt gặp ánh mắt đó,tôi liền sững người,nước mắt không kìm được ứa ra,tôi vội đưa tay quệt nước mắt,giọng nghẹn ngào:
-cậu…cậu…..
Nếu không phải giữa chúng tôi có 1 khoảng không tôi đã lao đến ôm cô ấy rồi,nghe suy nghĩ của tôi,hàn tuyết cũng cảm thấy xấu hổ,1 luồng nhiệt từ 2 má truyền ra khiến khuôn mặt cô nóng ran:
-“tiếng gì thế này?mình đây là sao vậy,cậu ấy muốn ôm mình ư?”
-cậu…cậu bị sao vậy?
Tôi cố nén xúc động,đáp lại,giọng đã bình tĩnh hơn:
-t..tớ không sao,không cần lo cho tớ đâu!
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng tôi đã dậy sóng
-“thật ra thì cậu vẫn có thể nếu cậu muốn mà….”
Một lần nữa nghe thấy âm thanh đó,hàn tuyết lại ngẩng đầu nhìn lên,nhưng tôi lại không có vẻ miệng đang nói,cô ấy bảo:
-hứ,ai thèm lo cho cậu chứ,tớ chỉ là tò mò thôi mà…
-vậy cũng được rồi!
-học đi,mai chúng ta còn có bài phải nộp đó!
-tớ biết rồi mà lý đại tiểu thư…
Vừa dứt lời,một giọng phụ nữ trung niên gọi tôi:
-giang,nghỉ 1 chút,xuống ăn cơm đi con!
Tôi lập tức lại mất bình tĩnh,giọng nói này tôi dù có đập đầu vào gốc cây cũng sẽ không quên,đây là giọng mẹ tôi
“bà” lê ánh nguyệt sau khi gọi mà không thấy tôi trả lời đã đang đi lên lầu,tôi vội nói với hàn tuyết:
-lát chúng ta nói tiếp nhé!
-“mình vẫn chưa muốn đi đâu,nhưng bây giờ cấp bách là phải kiếm nhiều tiền,cha mẹ cũng phải nghỉ làm thôi,nếu không điều đó vẫn sẽ xảy ra,tai nạn đó….”
Hàn tuyết còn muốn nghe nhưng tôi đã đi xa quá,cô ấy tự hỏi:
-“đó là tiếng lòng của cậu ấy sao,mình không thấy miệng cậu ấy cử động gì cả”
Đang khoái chí về phát hiện mới,hàn tuyết nhớ lại việc tôi nghĩ trong lòng muốn ôm cô ấy,2 má nhỏ hồng lên như trái cà chua,nhưng miệng bất giác mỉm cười
Xuống nhà tôi bắt gặp bố,tôi rất muốn xúc động nhưng không thể,vì tôi hình như không có kỉ niệm gì nhiều với bố,tôi,ông ấy à,1 ngày 24 tiếng thì có đến 15 tiếng làm việc rồi,nghĩ đến ông phải vất vả thế đều là vì tôi,và cả…em gái tôi nữa
Tôi đang dở cơn suy nghĩ thì cửa phòng đối diện mở ra,một giọng nói chán nản vang lên:
-anh hai!sao anh suốt ngày cứ học vậy!chơi với em 1 chút đi,chỉ cần 2 sao nữa là em lên tinh anh rồi!
Tôi mỉm cười nhìn nó:
-không được,anh phải làm bài mà,anh cũng đã lên lớp 12 rồi,không học bây giờ sẽ không học đại học được đâu!(thực ra thì tôi mới có kim cương II 3 sao nên cũng có hơi…. không nổi)
Con bé bĩu môi:
-không có thì giờ chơi game với em mà có thì giờ nói chuyện với chị tuyết nhé!
Tôi chết điếng người,má ửng hồng rồi lan ra cả mặt,chỉ có thể yếu ớt chống đối:
-để mai anh chơi với em
-sao mặt anh đỏ thế?
Nó hỏi,tò mò.giây sau mắt nó dài ra,miệng nhếch lên cao vút,cười ranh mãnh:
-hay là anh……
-thôi vậy nhé!
Tôi vội vã ngắt lời nó rồi chạy vào phòng bếp,thầm nghĩ:
-“con bé chết tiệt!,nhưng mà….. cũng rất kích thích đó chứ”
Chẳng mấy chốc,cơm đã dọn ra,bấy giờ là bữa trưa,tôi đang lấy bát đũa cho cả nhà,thắc mắc sao hôm nay có nhiều món vậy thì giọng mẹ tôi vang lên từ ngoài cửa:
-chị thu,anh long,cả cháu nữa,đến đây ngồi đi!
-cảm ơn chị
-dù sao cũng thường xuyên mà,không có gì đâu
Tiếp sau là tiếng kéo ghế lộc cộc,tôi liền lấy thêm 3 chiếc bát,và 3 đôi đũa,đặc biệt có là 1 đôi đũa trong số đó là màu hồng,cái này là của hàn tuyết,nhưng để ở nhà tôi,khi ăn ở đây sẽ lấy ăn,trước giờ mỗi lần lấy bát đũa tôi đều quên lấy cho cô ấy,làm cô ấy phải tự mình đi lấy khi đang ném cho tôi ánh mắt tóe lửa,nhưng hôm nay thì không,thấy tôi lấy bát đũa ra đến phòng ăn,hàn tuyết liền chào vui:
-chào cậu,ngô thiếu gia!
Ngô thiếu gia là tên biệt danh cô ấy dùng để gọi tôi,tôi để đáp trả thì cũng gọi cô ấy là lý đại tiểu thư,thấy tôi lấy đúng đữa cho mình,hàn tuyết nghi hoặc hỏi:
-cậu có còn là cậu không thế?đột nhiên lại lấy đúng đũa cho tớ,bình thường cậu đâu có nhớ?
-thỉnh thoảng tớ nhớ ra thì có sao đâu!
-vậy là tốt,cứ thế mà phát huy!
-sao cảm giác như cậu đang khen trẻ con vậy,tôi trông trẻ con lắm sao….
Đang nói,ánh mắt tôi bị hút vào khuôn mặt cô ấy,dễ thương quá,tôi nghĩ,và thắc mắc lạ kì khi khuôn mặt cô ấy bắt đầu đỏ lên,tôi hỏi dò:
-cậu bị sao thế?
-tớ hơi nóng…
-đang là tháng 11 mà,bên ngoài đang là 16 độ đấy!
Hàn tuyết giật chiếc bát và đũa của mình khỏi tay tôi,quay phắt về phía bàn ăn
-kệ cậu đó!
Nói xong rồi bắt đầu ăn cơm,tôi cũng không giận:
-“cậu ấy sao thế nhỉ,hay là cậu ấy thích mình từ năm nay vậy?sao mình có thể bỏ 1 tình yêu chân thành như vậy suốt 16 năm được,chắc là mình mù mắt rồi”
Tôi cũng không nghĩ nữa,mà bắt đầu ăn cơm,khi 2 bên cha mẹ đang nói chuyện vui vẻ,bố tôi và bố hàn tuyết sau 3 chén đã bắt đầu xưng anh gọi chú,2 bà mẹ cũng đang thảo luận giá rau giá thịt,tôi thì im lặng nghĩ ngợi:
-“sao tái sinh không sớm hơn chứ,bệnh tim của mẹ hàn tuyết cũng đã sắp không được rồi,tôi phải tìm cách,bố mẹ tôi còn hơn 2 năm nữa,chắc là sẽ ổn thôi”
Nghe thấy suy nghĩ này của tôi,hàn tuyết cũng chết lặng:
-“mẹ mình sắp….làm sao như vậy được,cậu ấy sao lại biết được,còn nữa,sao hôm nay cậu ấy lại nghĩ như vậy về mình nhỉ,mình chẳng hiểu gì cả,cảm giác như cậu ấy biết trước tương lai vậy”
Hàn tuyết đoán cực kì đúng,tôi biết trước tương lai,cô ấy vốn dĩ thông minh như vậy,nên tôi cũng định sẽ nhờ cô ấy ôn lại kiến thức các môn cho tôi,sau đại học tôi đã không đụng đến toán trong 12 năm rồi,quên hết rồi
Hai chúng tôi vào phòng,tôi giở sách ra nhờ vả,giọng làm nũng:
-tuyết tuyết à,cậu có thể chỉ cho tớ bài này không…
-cậu thật kinh tởm!
Tuy nói vậy,hàn tuyết vẫn tiếp cận tôi,hay nói đúng hơn là bàn học mà tôi đang ngồi,kéo chiếc ghế nhựa đánh phịch,rồi bắt đầu giảng giải cho tôi
Tôi không lo nhìn sách mà chỉ mải nhìn cô ấy:
-“cậu ấy đẹp thật đó…,mình nghĩ nếu mình của kiếp trước không cần mắt thì nên hiến đi thôi”
Tôi đang nghĩ thì hàn tuyết đột ngột căng người,mặt đỏ lên,tôi không biết cô ấy có thể nghe thấy suy nghĩ vừa rồi của tôi,tôi bèn lo lắng hỏi:
-này…cậu có sao không hàn tuyết?cậu bị sốt à?nãy giờ cậu đã đỏ mặt 2 lần rồi…
-tớ…tớ không sao…
Thật ra thì cô ấy chỉ giả vờ thôi,với những cuộn suy nghĩ đó chạy qua đầu cô ấy,tay chân cô ấy tê dại,mặt đỏ lên vì ngượng,người cứng đơ:
-“cậu ấy vậy mà khen mình đẹp kìa!ôi,mình sao thế này,tim mình đập nhanh quá,sao cảm giác cậu ấy đột nhiên đẹp trai hơn thì phải,muốn…từ từ,không thể như thế,vậy thì còn ra thể thống gì nữa!”
Sau khi bị một phen hoảng hốt,cô ấy nói với vẻ e thẹn,nhưng lại có chút chất vấn:
-cậu không nhìn vào bài giảng hả?
Bị phát hiện kế hoạch “ngắm hoa” tôi lúng túng:
-đâu…đâu có đâu…
Tôi không biết dưới mái tóc đang che mặt cô ấy là khuôn mặt đỏ lừ:
-“chết rồi,mình mất tỉnh táo mất,sao lại thế này chứ!”
Vẫn không ngẩng lên,cô ấy nói với tôi:
-tớ…tớ đi về đây!
-ơ…ơ….
Tôi chưa nói được gì thì cô ấy đã đứng dậy đi ra cửa,tôi bèn không cam lòng mà nghĩ:
-“bình thường tính khí cô ấy luôn rất tốt mà,hay là do chị “dâu” nhỉ,thật là…,keo kiệt!”
Hàn tuyết nghe vậy liền dừng bước,quay lại trừng mắt nhìn tôi:
-cậu vừa nói cái gì hả!!
-tớ đâu có!(chẳng lẽ lỡ nói ra lời trong lòng rồi,chết tiệt!)
Cô ấy chạy lại phía tôi,đưa tay xuống eo tôi
-A..đau…đau…đừng véo tớ nữa,hu…hu…,tha cho tớ đi!
-hừ!
Hàn tuyết hừ 1 cái rồi bỏ eo tôi ra,lạnh lùng nói:
-cho cậu chừa đi!
Hàn tuyết vừa bước ra cửa thì nghe thấy tiếng lòng của tôi ở phía sau:
-“chuyện kia của cô ấy nghiêm trọng vậy sao?lát nữa mình phải pha nước đường đỏ cho cô ấy mới được”
Vốn còn tức giận,hàn tuyết bỗng cảm thấy cơn giận vơi đi phân nửa,một cảm giác ấm áp lan tỏa,chạm vào trái tim cô...
-“cậu ấy cũng rất biết quan tâm đấy chứ,mình thực sự có một chút….”
Nghĩ đến đây,đôi môi nhỏ nhắn hồng hào của cô khẽ nhếch lên…một chút thôi…một chút khó nhận thấy…
Last edited:
Bình luận facebook