trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 3
Sáng hôm sau,tôi thức dậy với 1 cảm giác sảng khoái,vui vẻ đi xuống lầu thì thấy mẹ tôi đã làm xong bữa sáng,là 4 bát bún nước thịt hầm,mẹ vui vẻ nói với tôi:
-ăn đi còn đi học,hôm nay con phải trực nhật đấy,nhớ đừng để muộn!
-dạ vâng ạ
Tôi bắt đầu ăn,vẫn hương vị đó,nhưng có 1 vị lạ quá,có lẽ là hương vị của ký ức,hơn 10 năm rồi tôi mới ăn món này do chính tay mẹ tôi nấu,vẫn là vị mặn,ngọt nhẹ thân thuộc…
Đắm chìm trong kỉ niệm,tôi quên nhìn đồng hồ,lại 6h50 rồi!chết tiệt!lại chỉ khổ cho xe đạp của tôi…
Tôi lại vội đạp xe đến lớp,vừa kịp giờ,mọi người đã bắt đầu lấy sách vở ra kiểm tra bài tập,hàn tuyết lại đến chỗ tôi:
-cậu đã làm bài hôm nay chưa,đừng nói là cậu chưa,nếu không tớ đưa cậu đi gặp cô để “giải trình” đấy!
-rồi,tớ làm rồi đây,lần trước cậu đã tha cho tớ 1 lần rồi,tớ đâu thể phụ lòng cậu được!
-thế thì tốt,cậu tốt nhất đừng phụ lòng tớ,nếu không…
-nếu không thì sao?
-tớ sẽ cạch mặt cậu!
-đừng,đừng,tớ hứa,tớ thề cả đời này không bao giờ phụ lòng cậu!
Cô ấy đột nhiên cảm thấy nóng mặt,hình như câu này có chút hơi lạ,thấy tôi nhìn cô ấy cười tủm tỉm,cô nói,hơi luống cuống:
-cả…cả đời gì chứ,chỉ cần cậu đỗ đại học đã rồi tính…
-tớ biết rồi!
Rất nhanh,giờ truy bài kết thúc,cô linh bước vào lớp,bài kiểm tra hôm qua hôm nay sẽ phát điểm,mọi người đều rất căng thẳng.khi từng cái tên cùng con số được đọc ra,có người vui kẻ buồn,mãi mới đến tên của tôi:
-lam giang,9.75 điểm
Bầu không khí đang nén vào trong một khắc liền vỡ tung,những tiếng ồ à bật lên trên nền yên tĩnh của lớp học,mọi người đều hết sức ngạc nhiên về điểm của tôi,những tiếng bàn ra tán vào vang lên không ngớt:
-cậu ấy giỏi như vậy từ khi nào thế?
-tớ thấy chắc chắn là gian lận!
Cô linh mất nửa phút để ổn định mọi người,cô nói:
-bài của em lam giang hoàn toàn không xuất hiện trên mọi phương tiện truyền thông,nên tôi khẳng định đây là bài do chính em ấy nghĩ ra,ai muốn ý kiến thì lát ra văn phòng gặp tôi!
Mọi tiếng xì xào liền biến mất,mọi người đều ném cho tôi những cái nhìn ngưỡng mộ và ghen tị,nhưng tôi chỉ quan tâm đến phản ứng của 1 người,đó là hàn tuyết,tiếng lòng của tôi giờ khắc đó như cho con vậy,nhảy loạn không ngừng:
-“khen tớ đi,mau khen tớ đi”
Hàn tuyết nghe vậy cũng phì cười,sau buổi học,cô ấy đi theo sau tôi:
-chúc mừng cậu!cậu giỏi quá luôn đó!
-cảm…ơn cậu…
Cô ấy ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt như bánh đa nhúng nước của tôi,bèn hỏi:
-sao cảm ơn mà mặt tối sầm thế?
Tôi buồn bã trả lời:
-không có gì đâu…(hình chỉ còn hôm nay nữa,ngày mai,bệnh tim của mẹ cô ấy sẽ phát tác nhẹ lần đầu,do không cứu chữa kịp thời nên để lại di chứng…)
-hả!
-sao thế?
-tớ không sao…(vậy là…ngày mai mẹ sẽ…không được!ngày mai nhất định phải ở nhà với mẹ,mai là chủ nhật rồi mà…)
Tôi không nói nữa mà từ từ đi về phía xe của tôi,khi tôi vừa chạm vào yên xe thì nghe tiếng hàn tuyết la thất thanh,tôi vội chạy lại,lo lắng hỏi:
-cậu bị sao thế?có bị đau không…
-xe tớ thủng lốp rồi…
-trời ạ,làm tớ hết hồn!
-giờ tớ phải làm sao đây…
-hay là…
Cô ấy hỏi tôi,ánh mắt mong chờ:
-hay là gì?
-cậu để tớ chở về!
-cũng…cũng được thôi
-vậy cậu đợi tớ 1 chút!
Tôi lấy áo mưa ra buộc vào yên sau,ai cũng biết xe con trai yên sau chỉ có cái khung sắt,ngồi vào rất khó chịu,làm như thế sẽ dễ chịu hơn một chút
Thấy hành động ân cần của tôi,hàn tuyết bỗng cảm thấy vui vẻ hơn hẳn,khác đi so với vẻ nghĩ ngợi lo lắng nãy giờ
Ngồi trên xe tôi,cô ấy cựa quậy tìm chỗ ngồi thoải mái nhất,không để ý cơ thể cô ấy ngày càng áp sát vào tôi,may mà cô ấy còn biết giữ ý,không áp vào người tôi,à mà không,cái đó tôi nên gọi là không may chứ nhỉ…tiếc thật!
Má hàn tuyết hơi ửng hồng,nhưng tôi không nhìn thấy,tôi chỉ đang nhìn cảnh vật xung quanh,chúng tôi đã rời khu vực huyện,trở về đồng lúa.gần mùa gặt,lúa mảng vàng mảng xanh,từng cơn gió nhẹ mơn man thổi qua khiến cánh đồng trông như những cơn sóng vàng nhấp nhô…
Đột nhiên,từ 1 ngõ nhỏ,1 chiếc xe máy lao ra với tốc độ cực nhanh,tôi vội vàng nhấn phanh,cho cả chân xuống để ghìm lại,hàn tuyết phía sau bị bất ngờ,không phản ứng được nên bị quán tính hất vào sát người tôi
Cảm nhận hơi ấm từ phía sau lưng,tôi đột nhiên căng thẳng,suýt nữa thả phanh,may mà tôi giữ được,cuối cùng chúng tôi dừng lại
Tất cả xảy ra chỉ trong vài giây,hàn tuyết không kịp nhận ra,chỉ đến vài giây sau cô ấy đỏ bừng mặt,nhanh chóng thả tôi ra:
-xin lỗi cậu…
Tôi cười cười:
-tớ cũng thích mà…
-đồ lưu manh!
Chuyến đi vẫn cứ tiếp tục,con đường thường ngày chỉ mất 20 phút mà nay mất hơn nửa tiếng,thời gian như trôi chậm hơn,thậm chí tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình,hơi nhanh,và loạn nhịp,hình như cô ấy lại đáng yêu hơn rồi…
Nghe những suy nghĩ này của tôi,khuôn mặt vốn đã đỏ của hàn tuyết nay lại càng đỏ hơn,cô cúi gằm mặt xuống,không nói gì nữa,lòng thầm nghĩ:
-“xấu hổ quá!xấu hổ quá!thật là xấu hổ quá!mình nghi ngờ tên này cố tình!,nhưng mà…,hình như mình cũng không thấy phản cảm chút nào?kì lạ…,chẳng lẽ mình lại…không!không phải vậy,sao có thể như vậy!vẫn là thôi vậy…”
Mãi đến khi về trước cổng khu nhà của chúng tôi,tôi mới nói với cô ấy bằng giọng đùa cợt:
-mời lý tiểu thư lên trước!
Hàn tuyết thấy tôi không có ý định vào trong,cô ấy nghi hoặc hỏi:
-này,sao cậu không vào đi?
-tớ đi tìm khải một chút,lát tớ sẽ về,cậu không cần đợi!
-ai thèm đợi cậu!
Cô ấy “hứ” một tiếng rồi quay người vào nhà,tôi cũng đạp xe đi
Nhà tên béo nằm trên đường đi học,tôi đi ngược lên đường vừa đi,cũng vẫn là con đường đó,cũng cảnh sắc đó,sao tôi thấy sự thơ mộng bay đi đâu hết cả?chỉ đi 1 loáng đã tới nơi
Tôi bước vào nhà,tên béo đang nằm xem tv,thấy tôi,hắn liền reo lên:
-anh giang! Anh tới chơi à?lâu rồi mới thấy
-nói nhảm,vừa gặp trên trường mà…
-hì hì..
“hì hì” xong,béo đứng lên đi lấy nước cho tôi,tôi bảo khải ngồi xuống:
-anh hỏi cậu,có muốn làm giàu không?
-làm giàu?bằng gì?chúng ta vẫn là học sinh mà,có cần không?
-cứ nghe anh,anh có cách kiếm tiền rồi!cậu chỉ cần…
Béo cảnh giác nhìn tôi:
-chỉ cần bỏ tiền chứ gì!nói thật đi,anh mua quà cho kiều diễm phải không,còn định lấy cả tiền của anh em!
-không!anh việc gì phải mua quà cho cô ta!cái bản mặt đáng ghét của cô ta anh nhìn thấy là muốn nôn!
Béo nghi ngờ nhìn tôi,nhìn trái phải,trên dưới,rồi hỏi dò:
-bộ anh có bệnh hả?
Tôi nổi cáu
-cậu mới có bệnh ấy!anh chỉ là đột nhiên nhận ra con người thật của cô ta thôi!
-thảo nào 2 hôm nay anh lại thân với hàn tuyết như vậy!anh đổi đối tượng rồi à?
Tôi đỏ mặt,nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:
-ừ thì…cứ cho là vậy đi!
-em biết ngay!mà…như thế cũng tốt thôi…
-anh khuyên cậu tránh xa cô ta,cô ta chẳng qua chỉ là kẻ đào mỏ hám tiền mà thôi!
-em biết!trước em cũng khuyên thế mà anh có nghe đâu!
-ủa,có à?
-chứ còn sao!
Tôi không nói nữa,chỉ nghĩ:
-“trước đây tôi có ngu thế này cơ à?”
Tôi lại nói:
-đi cùng anh tới net minh hoàng
béo hí hửng:
-đi chơi game à?
-chơi cái đầu cậu!theo anh đi mua 1 số thứ!
-gì thế?anh ra chợ mua không được à?
-chợ đâu có bán mấy cái này được!
Nghe tôi nói thế,béo càng tò mò hơn,hỏi lại tôi:
-rốt cuộc là anh mua gì thế?
-đi theo anh rồi biết!hỏi nhiều làm gì!
Tôi lên xe trước,đạp cật lực làm tên béo vất vả bám theo
Đến nơi,tôi mở ngay 1 máy,ngồi vào,béo tò mò lại gần xem,thấy tôi mở dow jones,béo hoảng hốt kêu:
-trời đất!anh định chơi chứng khoán hả!
-ừ
-vậy sao không chơi sàn việt,sang mỹ làm chi?
-cậu lại không biết,từ năm ngoái,các công ty mỹ giảm mạnh lắm,nhưng chẳng mấy sẽ tăng thôi,mua bây giờ là ăn chắc!
-anh có chắc không?
-chắc,yên tâm,không lời thì anh tự bỏ tiền ra trả cậu!
-sao anh lại khách sáo thế,cần bao nhiêu em đưa cho,lỗ cũng không cần trả lại!
Nhà béo từ lâu đã khá giàu có,mỗi tháng đều cho béo vài trăm làm tiền tiêu vặt,nói nó không có 4 triệu trên người tôi không tin,tôi mở miệng:
-4
-400 á,đơn giản,em còn tưởng nhiều lắm
-không,là 4 triệu!
-trời ạ!
Thấy béo chùn bước,tôi khích:
-sao thế,sợ rồi à?
Nghe giọng tôi khi này rất giống lừa đảo,nhưng béo không để tâm,béo nói:
-anh cho em số tài khoản
-anh làm gì có tài khoản ngân hàng
-nhưng em không có tiền mặt
-vậy để anh tạo 1 cái,cậu đợi tí!
Tôi tạo nhanh 1 tài khoản ngân hàng,béo chuyển cho tôi hơn 3 triệu 9:
-em chỉ còn vậy thôi!
-cũng được!
Tôi suy nghĩ:
-“lehman brothers đã sụp đổ,các công ty hợp tác trực tiếp và gián tiếp đều ít nhiều chịu ảnh hưởng,các công ty khác đều bị thiệt hại,kể cả google hay microsoft,hay là mua microsoft nhỉ?ừ cũng ổn”
Nghĩ là làm,tôi liền đem hết tiền của béo vào mua của microsoft,xong xuôi,tôi đúng lên đi về,tạm biết béo vào nhà rồi về nhà mình,bấy giờ đã là 1 giờ chiều
Tôi vừa bước vào nhà thì thấy hàn tuyết đang ngồi ở phòng khách:
-“chắc là chờ mình đây mà,đáng yêu thật!”
Nhìn thấy tôi,cô ấy nhoẻn miệng cười:
-cậu về rồi à,ngô thiếu gia…
-không phải nói không đợi tớ sao?
Tôi hỏi lại cô ấy,vẻ tinh nghịch
-thật ra không chỉ mỗi tớ chờ cậu đâu…
-ngoài cậu ra thì còn ai…
Bất chợt một giọng nói vang lên sau lưng tôi,vào khoảnh khắc tôi nhận ra đó là giọng mẹ tôi,tôi biết tôi sắp phải nhận cái gì
Tôi quay đầu lại,mẹ tôi cầm cây chổi lông gà đang đứng ngay sau tôi,giận dữ quát:
-con đi đâu mà giờ này mới về!con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không!
Mẹ tôi vừa nói vừa giơ cây chổi lên,tiến về phía tôi,tôi vội phân trần:
-mẹ ơi,nghe con biện minh…à nhầm,nghe con giải thích!
-mặc kệ con!
Mẹ tôi vẫn tiến đến,tôi liền bỏ chạy khắp nhà,vừa chạy vừa kêu:
-mẹ ơi,mẹ phải giữ thể diện cho con chứ,hàn tuyết còn ở đây mà!
-có khi nó cũng muốn đánh con đấy,ở đó mà nói!
Hàn tuyết nhìn cảnh này,che miệng cười khúc khích,đột nhiên,cô nghe được 1 dòng suy nghĩ của tôi:
-“mẹ mà làm thế này là mất con dâu đấy,mẹ mà làm cô ấy ấn tượng xấu về con thì sau này con không kết hôn với ai nữa đâu”
Cô ấy lại đỏ mặt,cúi đầu xin phép về
Về đến nhà,cô ấy lắn qua lại trên giường,tự lẩm bẩm 1 mình;
-tên đáng ghét!ai lại làm con dâu dì chứ!nhưng mà không phải do mình ghét dì đâu…hình như mình không có lý do gì để từ chối mà…
Chiều đi học,xe hàn tuyết vẫn chưa sửa xong nên lại đi nhờ xe tôi,nhìn tôi vừa đạp vừa xuýt xoa,cô ấy phì cười:
-bộ trưa nay dì đánh cậu nặng lắm hả?
-ừ,cậu cũng không biết nói giúp tớ!
-sao tớ phải nói giúp cậu?dì nói đúng đấy,tớ còn muốn đánh cậu cơ!
-cậu vô tâm quá vậy!
-“con nhỏ này không biết xót chồng gì cả!nhưng thôi,vì cậu dễ thương nên được tha thứ,sau này lấy về có vấn đề gì cậu tự chịu đi!”
Hàn tuyết ngồi sau tôi nghe thấy ý nghĩ này cũng ngại,nhưng tôi tuyệt nhiên không thấy gì,cứ thế chăm chăm đạp xe,còn hàn tuyết ở sau xe thì rủa tôi không ngớt:
-“ai là vợ cậu!mình từ bao giờ là vợ cậu ấy!tên ngốc,tự luyến,biến thái!”
Sau 1 hồi đạp xe(thực ra chỉ có tôi đạp)chúng tôi đã tới trường,hàn tuyết vội nhảy khỏi xe tôi,nhưng cảnh tượng đó đã bị 1 học sinh đi ngang chụp lại…
-ăn đi còn đi học,hôm nay con phải trực nhật đấy,nhớ đừng để muộn!
-dạ vâng ạ
Tôi bắt đầu ăn,vẫn hương vị đó,nhưng có 1 vị lạ quá,có lẽ là hương vị của ký ức,hơn 10 năm rồi tôi mới ăn món này do chính tay mẹ tôi nấu,vẫn là vị mặn,ngọt nhẹ thân thuộc…
Đắm chìm trong kỉ niệm,tôi quên nhìn đồng hồ,lại 6h50 rồi!chết tiệt!lại chỉ khổ cho xe đạp của tôi…
Tôi lại vội đạp xe đến lớp,vừa kịp giờ,mọi người đã bắt đầu lấy sách vở ra kiểm tra bài tập,hàn tuyết lại đến chỗ tôi:
-cậu đã làm bài hôm nay chưa,đừng nói là cậu chưa,nếu không tớ đưa cậu đi gặp cô để “giải trình” đấy!
-rồi,tớ làm rồi đây,lần trước cậu đã tha cho tớ 1 lần rồi,tớ đâu thể phụ lòng cậu được!
-thế thì tốt,cậu tốt nhất đừng phụ lòng tớ,nếu không…
-nếu không thì sao?
-tớ sẽ cạch mặt cậu!
-đừng,đừng,tớ hứa,tớ thề cả đời này không bao giờ phụ lòng cậu!
Cô ấy đột nhiên cảm thấy nóng mặt,hình như câu này có chút hơi lạ,thấy tôi nhìn cô ấy cười tủm tỉm,cô nói,hơi luống cuống:
-cả…cả đời gì chứ,chỉ cần cậu đỗ đại học đã rồi tính…
-tớ biết rồi!
Rất nhanh,giờ truy bài kết thúc,cô linh bước vào lớp,bài kiểm tra hôm qua hôm nay sẽ phát điểm,mọi người đều rất căng thẳng.khi từng cái tên cùng con số được đọc ra,có người vui kẻ buồn,mãi mới đến tên của tôi:
-lam giang,9.75 điểm
Bầu không khí đang nén vào trong một khắc liền vỡ tung,những tiếng ồ à bật lên trên nền yên tĩnh của lớp học,mọi người đều hết sức ngạc nhiên về điểm của tôi,những tiếng bàn ra tán vào vang lên không ngớt:
-cậu ấy giỏi như vậy từ khi nào thế?
-tớ thấy chắc chắn là gian lận!
Cô linh mất nửa phút để ổn định mọi người,cô nói:
-bài của em lam giang hoàn toàn không xuất hiện trên mọi phương tiện truyền thông,nên tôi khẳng định đây là bài do chính em ấy nghĩ ra,ai muốn ý kiến thì lát ra văn phòng gặp tôi!
Mọi tiếng xì xào liền biến mất,mọi người đều ném cho tôi những cái nhìn ngưỡng mộ và ghen tị,nhưng tôi chỉ quan tâm đến phản ứng của 1 người,đó là hàn tuyết,tiếng lòng của tôi giờ khắc đó như cho con vậy,nhảy loạn không ngừng:
-“khen tớ đi,mau khen tớ đi”
Hàn tuyết nghe vậy cũng phì cười,sau buổi học,cô ấy đi theo sau tôi:
-chúc mừng cậu!cậu giỏi quá luôn đó!
-cảm…ơn cậu…
Cô ấy ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt như bánh đa nhúng nước của tôi,bèn hỏi:
-sao cảm ơn mà mặt tối sầm thế?
Tôi buồn bã trả lời:
-không có gì đâu…(hình chỉ còn hôm nay nữa,ngày mai,bệnh tim của mẹ cô ấy sẽ phát tác nhẹ lần đầu,do không cứu chữa kịp thời nên để lại di chứng…)
-hả!
-sao thế?
-tớ không sao…(vậy là…ngày mai mẹ sẽ…không được!ngày mai nhất định phải ở nhà với mẹ,mai là chủ nhật rồi mà…)
Tôi không nói nữa mà từ từ đi về phía xe của tôi,khi tôi vừa chạm vào yên xe thì nghe tiếng hàn tuyết la thất thanh,tôi vội chạy lại,lo lắng hỏi:
-cậu bị sao thế?có bị đau không…
-xe tớ thủng lốp rồi…
-trời ạ,làm tớ hết hồn!
-giờ tớ phải làm sao đây…
-hay là…
Cô ấy hỏi tôi,ánh mắt mong chờ:
-hay là gì?
-cậu để tớ chở về!
-cũng…cũng được thôi
-vậy cậu đợi tớ 1 chút!
Tôi lấy áo mưa ra buộc vào yên sau,ai cũng biết xe con trai yên sau chỉ có cái khung sắt,ngồi vào rất khó chịu,làm như thế sẽ dễ chịu hơn một chút
Thấy hành động ân cần của tôi,hàn tuyết bỗng cảm thấy vui vẻ hơn hẳn,khác đi so với vẻ nghĩ ngợi lo lắng nãy giờ
Ngồi trên xe tôi,cô ấy cựa quậy tìm chỗ ngồi thoải mái nhất,không để ý cơ thể cô ấy ngày càng áp sát vào tôi,may mà cô ấy còn biết giữ ý,không áp vào người tôi,à mà không,cái đó tôi nên gọi là không may chứ nhỉ…tiếc thật!
Má hàn tuyết hơi ửng hồng,nhưng tôi không nhìn thấy,tôi chỉ đang nhìn cảnh vật xung quanh,chúng tôi đã rời khu vực huyện,trở về đồng lúa.gần mùa gặt,lúa mảng vàng mảng xanh,từng cơn gió nhẹ mơn man thổi qua khiến cánh đồng trông như những cơn sóng vàng nhấp nhô…
Đột nhiên,từ 1 ngõ nhỏ,1 chiếc xe máy lao ra với tốc độ cực nhanh,tôi vội vàng nhấn phanh,cho cả chân xuống để ghìm lại,hàn tuyết phía sau bị bất ngờ,không phản ứng được nên bị quán tính hất vào sát người tôi
Cảm nhận hơi ấm từ phía sau lưng,tôi đột nhiên căng thẳng,suýt nữa thả phanh,may mà tôi giữ được,cuối cùng chúng tôi dừng lại
Tất cả xảy ra chỉ trong vài giây,hàn tuyết không kịp nhận ra,chỉ đến vài giây sau cô ấy đỏ bừng mặt,nhanh chóng thả tôi ra:
-xin lỗi cậu…
Tôi cười cười:
-tớ cũng thích mà…
-đồ lưu manh!
Chuyến đi vẫn cứ tiếp tục,con đường thường ngày chỉ mất 20 phút mà nay mất hơn nửa tiếng,thời gian như trôi chậm hơn,thậm chí tôi có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình,hơi nhanh,và loạn nhịp,hình như cô ấy lại đáng yêu hơn rồi…
Nghe những suy nghĩ này của tôi,khuôn mặt vốn đã đỏ của hàn tuyết nay lại càng đỏ hơn,cô cúi gằm mặt xuống,không nói gì nữa,lòng thầm nghĩ:
-“xấu hổ quá!xấu hổ quá!thật là xấu hổ quá!mình nghi ngờ tên này cố tình!,nhưng mà…,hình như mình cũng không thấy phản cảm chút nào?kì lạ…,chẳng lẽ mình lại…không!không phải vậy,sao có thể như vậy!vẫn là thôi vậy…”
Mãi đến khi về trước cổng khu nhà của chúng tôi,tôi mới nói với cô ấy bằng giọng đùa cợt:
-mời lý tiểu thư lên trước!
Hàn tuyết thấy tôi không có ý định vào trong,cô ấy nghi hoặc hỏi:
-này,sao cậu không vào đi?
-tớ đi tìm khải một chút,lát tớ sẽ về,cậu không cần đợi!
-ai thèm đợi cậu!
Cô ấy “hứ” một tiếng rồi quay người vào nhà,tôi cũng đạp xe đi
Nhà tên béo nằm trên đường đi học,tôi đi ngược lên đường vừa đi,cũng vẫn là con đường đó,cũng cảnh sắc đó,sao tôi thấy sự thơ mộng bay đi đâu hết cả?chỉ đi 1 loáng đã tới nơi
Tôi bước vào nhà,tên béo đang nằm xem tv,thấy tôi,hắn liền reo lên:
-anh giang! Anh tới chơi à?lâu rồi mới thấy
-nói nhảm,vừa gặp trên trường mà…
-hì hì..
“hì hì” xong,béo đứng lên đi lấy nước cho tôi,tôi bảo khải ngồi xuống:
-anh hỏi cậu,có muốn làm giàu không?
-làm giàu?bằng gì?chúng ta vẫn là học sinh mà,có cần không?
-cứ nghe anh,anh có cách kiếm tiền rồi!cậu chỉ cần…
Béo cảnh giác nhìn tôi:
-chỉ cần bỏ tiền chứ gì!nói thật đi,anh mua quà cho kiều diễm phải không,còn định lấy cả tiền của anh em!
-không!anh việc gì phải mua quà cho cô ta!cái bản mặt đáng ghét của cô ta anh nhìn thấy là muốn nôn!
Béo nghi ngờ nhìn tôi,nhìn trái phải,trên dưới,rồi hỏi dò:
-bộ anh có bệnh hả?
Tôi nổi cáu
-cậu mới có bệnh ấy!anh chỉ là đột nhiên nhận ra con người thật của cô ta thôi!
-thảo nào 2 hôm nay anh lại thân với hàn tuyết như vậy!anh đổi đối tượng rồi à?
Tôi đỏ mặt,nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:
-ừ thì…cứ cho là vậy đi!
-em biết ngay!mà…như thế cũng tốt thôi…
-anh khuyên cậu tránh xa cô ta,cô ta chẳng qua chỉ là kẻ đào mỏ hám tiền mà thôi!
-em biết!trước em cũng khuyên thế mà anh có nghe đâu!
-ủa,có à?
-chứ còn sao!
Tôi không nói nữa,chỉ nghĩ:
-“trước đây tôi có ngu thế này cơ à?”
Tôi lại nói:
-đi cùng anh tới net minh hoàng
béo hí hửng:
-đi chơi game à?
-chơi cái đầu cậu!theo anh đi mua 1 số thứ!
-gì thế?anh ra chợ mua không được à?
-chợ đâu có bán mấy cái này được!
Nghe tôi nói thế,béo càng tò mò hơn,hỏi lại tôi:
-rốt cuộc là anh mua gì thế?
-đi theo anh rồi biết!hỏi nhiều làm gì!
Tôi lên xe trước,đạp cật lực làm tên béo vất vả bám theo
Đến nơi,tôi mở ngay 1 máy,ngồi vào,béo tò mò lại gần xem,thấy tôi mở dow jones,béo hoảng hốt kêu:
-trời đất!anh định chơi chứng khoán hả!
-ừ
-vậy sao không chơi sàn việt,sang mỹ làm chi?
-cậu lại không biết,từ năm ngoái,các công ty mỹ giảm mạnh lắm,nhưng chẳng mấy sẽ tăng thôi,mua bây giờ là ăn chắc!
-anh có chắc không?
-chắc,yên tâm,không lời thì anh tự bỏ tiền ra trả cậu!
-sao anh lại khách sáo thế,cần bao nhiêu em đưa cho,lỗ cũng không cần trả lại!
Nhà béo từ lâu đã khá giàu có,mỗi tháng đều cho béo vài trăm làm tiền tiêu vặt,nói nó không có 4 triệu trên người tôi không tin,tôi mở miệng:
-4
-400 á,đơn giản,em còn tưởng nhiều lắm
-không,là 4 triệu!
-trời ạ!
Thấy béo chùn bước,tôi khích:
-sao thế,sợ rồi à?
Nghe giọng tôi khi này rất giống lừa đảo,nhưng béo không để tâm,béo nói:
-anh cho em số tài khoản
-anh làm gì có tài khoản ngân hàng
-nhưng em không có tiền mặt
-vậy để anh tạo 1 cái,cậu đợi tí!
Tôi tạo nhanh 1 tài khoản ngân hàng,béo chuyển cho tôi hơn 3 triệu 9:
-em chỉ còn vậy thôi!
-cũng được!
Tôi suy nghĩ:
-“lehman brothers đã sụp đổ,các công ty hợp tác trực tiếp và gián tiếp đều ít nhiều chịu ảnh hưởng,các công ty khác đều bị thiệt hại,kể cả google hay microsoft,hay là mua microsoft nhỉ?ừ cũng ổn”
Nghĩ là làm,tôi liền đem hết tiền của béo vào mua của microsoft,xong xuôi,tôi đúng lên đi về,tạm biết béo vào nhà rồi về nhà mình,bấy giờ đã là 1 giờ chiều
Tôi vừa bước vào nhà thì thấy hàn tuyết đang ngồi ở phòng khách:
-“chắc là chờ mình đây mà,đáng yêu thật!”
Nhìn thấy tôi,cô ấy nhoẻn miệng cười:
-cậu về rồi à,ngô thiếu gia…
-không phải nói không đợi tớ sao?
Tôi hỏi lại cô ấy,vẻ tinh nghịch
-thật ra không chỉ mỗi tớ chờ cậu đâu…
-ngoài cậu ra thì còn ai…
Bất chợt một giọng nói vang lên sau lưng tôi,vào khoảnh khắc tôi nhận ra đó là giọng mẹ tôi,tôi biết tôi sắp phải nhận cái gì
Tôi quay đầu lại,mẹ tôi cầm cây chổi lông gà đang đứng ngay sau tôi,giận dữ quát:
-con đi đâu mà giờ này mới về!con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không!
Mẹ tôi vừa nói vừa giơ cây chổi lên,tiến về phía tôi,tôi vội phân trần:
-mẹ ơi,nghe con biện minh…à nhầm,nghe con giải thích!
-mặc kệ con!
Mẹ tôi vẫn tiến đến,tôi liền bỏ chạy khắp nhà,vừa chạy vừa kêu:
-mẹ ơi,mẹ phải giữ thể diện cho con chứ,hàn tuyết còn ở đây mà!
-có khi nó cũng muốn đánh con đấy,ở đó mà nói!
Hàn tuyết nhìn cảnh này,che miệng cười khúc khích,đột nhiên,cô nghe được 1 dòng suy nghĩ của tôi:
-“mẹ mà làm thế này là mất con dâu đấy,mẹ mà làm cô ấy ấn tượng xấu về con thì sau này con không kết hôn với ai nữa đâu”
Cô ấy lại đỏ mặt,cúi đầu xin phép về
Về đến nhà,cô ấy lắn qua lại trên giường,tự lẩm bẩm 1 mình;
-tên đáng ghét!ai lại làm con dâu dì chứ!nhưng mà không phải do mình ghét dì đâu…hình như mình không có lý do gì để từ chối mà…
Chiều đi học,xe hàn tuyết vẫn chưa sửa xong nên lại đi nhờ xe tôi,nhìn tôi vừa đạp vừa xuýt xoa,cô ấy phì cười:
-bộ trưa nay dì đánh cậu nặng lắm hả?
-ừ,cậu cũng không biết nói giúp tớ!
-sao tớ phải nói giúp cậu?dì nói đúng đấy,tớ còn muốn đánh cậu cơ!
-cậu vô tâm quá vậy!
-“con nhỏ này không biết xót chồng gì cả!nhưng thôi,vì cậu dễ thương nên được tha thứ,sau này lấy về có vấn đề gì cậu tự chịu đi!”
Hàn tuyết ngồi sau tôi nghe thấy ý nghĩ này cũng ngại,nhưng tôi tuyệt nhiên không thấy gì,cứ thế chăm chăm đạp xe,còn hàn tuyết ở sau xe thì rủa tôi không ngớt:
-“ai là vợ cậu!mình từ bao giờ là vợ cậu ấy!tên ngốc,tự luyến,biến thái!”
Sau 1 hồi đạp xe(thực ra chỉ có tôi đạp)chúng tôi đã tới trường,hàn tuyết vội nhảy khỏi xe tôi,nhưng cảnh tượng đó đã bị 1 học sinh đi ngang chụp lại…
Bình luận facebook