trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
kỳ 2
Chẳng mấy đã hết ngày chủ nhật,tôi sửa soạn sách vở cho 1 ngày thứ hai “học hành chăm chỉ”,công nhận bản thân tôi cũng quá giỏi đi,chết tiệt!,ai lại đi để buổi sáng 3 tiết văn chiều 4 tiết toán chứ!.hừ,thôi vậy,cố học thử,tôi cũng quên hết rồi…..
ở bên cửa sổ bên này,hàn tuyết nghe được tiếng lòng của tôi,không nhịn được mà cười khúc khích,tôi nghe thấy lạ,bèn hỏi:
-này,cậu cười gì thế?
-không có gì đâu!mà này,cậu đã làm văn chưa?
-hả
-“hả” là sao,đừng nói…
-có văn à???
-biết ngay cậu sẽ thế mà,làm mau đi!
-nhưng làm gì thế?
-đề bài là người mà em yêu quý nhất đó!
-hả,không phải là văn tiểu học à?
-liên hệ văn học nữa chứ
-thật sự! biết ngay cô linh không thể tốt bụng như thế được!
-hì hì,vậy cậu định viết về ai thế?
Tôi lúng túng:
-tớ hả,ừm,tớ thì chắc là mẹ tớ…
Thực sự tôi chẳng muốn nói vậy chút nào đâu,chỉ là tôi cũng không thể nói quá thẳng với cô ấy được:
-“thật ra người mà tớ yêu quý nhất chính là cậu mà.chán quá,cũng không thể nói thẳng với cậu được”
Hàn tuyết nghe thấy những ý nghĩ đó,mặt đỏ lên,lập tức phồng má:
-thôi,kệ cậu,tớ đi ngủ trước đây!
Tôi nhìn theo cô ấy:
-“cô ấy tức giận cũng dễ thương quá,ngắm 1 lần không chán,ngắm cả đời cũng không chán chút nào…mà cô ấy tức giận vì chuyện gì thế?kệ vậy…”
Tôi cũng đóng cửa sổ lại rồi đi ngủ,tôi đặt lưng xuống liền ngủ ngay,ngủ 1 mạch đến 6:45 sáng mới dậy,kết quả chắc chắn của quá trình này là:tôi bị muộn học rồi!
Tôi vừa ngậm trên miệng hộp sữa vừa đạp hết sức chân,cái bàn đạp suýt nữa bị đạp gãy,tôi lao vào trường ngay phút trước tiếng trống vang lên
Bước vào lớp,tôi thấy tất cả bạn học đều đã đến đủ,vừa lúc trống truy bài cũng vang lên,đi đến trước mặt tôi là cô lý tiểu thư nhỏ:
-bài tập văn của cậu đâu?
-tớ,à,tớ,ừm…
-chưa làm phải không?
-ừ thì…chưa(mất mặt quá,tôi đã nói với cô ấy là mình sẽ làm rồi mà)
-cậu khiến tớ khó xử đấy,nhưng,tạm tha cho cậu,về làm đủ vào
Tôi thấy vậy liền chắp 2 tay lạy
Cô ấy không hiểu tôi định làm gì:
-cậu lạy gì thế
-cứu khổ cứu nạn,phổ độ chúng sinh như cậu chỉ có thể là bồ tát thôi,cảm ơn cậu,cậu thật là bồ tát sống!
Nhìn tôi cười ngốc nghếch,cô ấy cũng lười nói,chỉ “hừ” 1 cái rồi bỏ đi
Phải biết hàn tuyết là học sinh 3 tốt trong lớp,nên được bổ nhiệm làm lớp phó học tập,như trước đây cô ấy đã báo cáo cho tôi đi luôn không về đến văn phòng rồi
Đúng khi này,đột nhiên 1 bàn tay đặt lên vai tôi ,tôi quay lại thì thấy 1 tên béo,la lên:
-yêu quái đầu heo ở đâu ra,mau tránh xa!
Cậu ta giả vờ tủi thân nói:
-anh giang,sao anh lại nói anh em tốt của mình như thế chứ,em bị tổn thương rồi đấy!
Tôi lúc này mới nhận ra,đó là bạn thân của tôi từ cấp 3,tôi hay gọi hắn là tên béo,nhưng tên hắn là nguyễn trường khải,sau này lên đại học hắn ta đã giảm béo thành công,trở thành soái ca đẹp trai vạn người mê
-à,ai bảo cậu thực sự béo thế chứ!
-thôi vậy!à mà anh giang,anh lạy lý hàn tuyết làm gì thế
Tôi nổi khùng:
-ý gì đó!
-không có gì,không có gì…
Hắn ta đang nói dở thì cô linh bước vào,chúng tôi liền bắt đầu học,tôi nhìn lên đề bài,chỉ có 2 câu,phân tích văn bản “người lái đò trên sông đà” và viết bài văn 800 chữ nêu cảm nghĩ về các biện pháp nghệ thuật của văn bản trên,thú thật,tôi chẳng biết gì về chúng cả,chữ của thầy cô đã trả hết cho thầy cô,làm gì còn mà giải,may mắn,tiết này là hướng dẫn làm thôi
Tôi ngồi nghe mà tự đặt câu hỏi:
-‘sao tự nhiên cảm thấy bài dễ hiểu thế nhỉ,ngày trước đi học có dễ thế này à?”
Tôi vốn dĩ dốt đều các môn,sau này mãi mới vào được 1 trường tư với thành tích hạng bét,vậy nên cũng không có nổi 1 công việc tốt,lương 3 cọc 3 đồng,vậy mà nay đột nhiên hiểu bài dễ dàng như vậy!,đến khi làm bài,tôi nhắm mắt viết 1 mạch,ngòi bút chạy ro ro nghe mà sướng lỗ tai,còn 15 phút nữa mà tôi đã nộp bài trước sự kinh ngạc của mọi người,kể cả cô linh luôn coi tôi là thằng đầu óc bã đậu cũng hết sức ngạc nhiên,còn tôi-nhân vật chính của sự kiện chấn động này,đang mở cờ trong bụng:
-“tuyệt!có cơ hội thể hiện với cô ấy rồi”
Tôi nhìn về cửa sổ thứ 2,chỗ cô ấy đang ngồi,thấy cô ấy cũng mỉm cười nhìn tôi,cô ấy cũng vui vẻ,nhưng vì 1 lý do khác:
-“còn phải thể hiện với mình nữa! thực sự cần thiết phải thế à?”
Đến giờ ra chơi,những ai thân với tôi hồi cấp 3 cũng xúm lại hỏi nọ hỏi kia,khi họ tản đi bớt tôi mới thấy bóng dáng hàn tuyết ở sau đoàn người đến “chiêm ngưỡng” hiện tượng kì bí:
-hì hì,lớp phó học tập!cậu đến đây làm gì thế,xem tớ à?
-ai thèm xem cậu chứ!tớ đến để khuyến khích phát huy với học sinh cố gắng đó…
-rồi rồi,cậu nói gì cũng đúng hết
Tôi đang nói thì tên béo tiếp lời
-này,em vẫn còn ở đây mà,2 người muốn khoe tình cảm thì đợi em đi đã chứ!
Cái tên béo này!ai bảo mồm miệng hắn cứ như tép nhảy thế!muốn nói thì nói riêng với tôi chứ nói trước mặt hàn tuyết thật sự là cũng hơi xấu hổ,mặt dày như tôi còn thế chứ là lý đại tiểu thư thì ngượng chết mất!
Bị tấn công bất ngờ,tôi và hàn tuyết đều đỏ mặt,gần như cùng lúc hét lên:
-cậu đang nói cái gì thế hả,im đi cho tôi!
Tên béo trề môi,nói:
-giờ còn liên thủ hạ em nữa hả,vậy thì em đi đây!
Nói xong,hắn chạy vọt xuống căng tin,để lại tôi đang giận dữ và hàn tuyết đang ngại chín mặt
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy,tôi khen xinh khen đẹp một hồi,tôi bất đắc dĩ cười khổ:
-tớ xin lỗi…lát nữa tớ sẽ cho nó 1 trận!
-không sao đâu…tớ cũng không để ý lắm…
-vậy thì cảm ơn cậu!
-không cần khách sáo đâu,chúng ta thân nhau mà!
Tôi không nói nữa mà chỉ cười trừ,đến tiết sau và tiết sau nữa đều là toán,nhưng tôi cảm thấy bây giờ chúng không khó như xưa,đây là phúc lợi cho người tái sinh chăng?
Nghe thấy tiếng lòng đó của tôi,hàn tuyết lập tức ngạc nhiên:
-“hả!cậu ấy…cậu ấy là người tái sinh á? Sao lại thế được?”
Đang tò mò,nhớ đến dự đoán của tôi về cha mẹ tôi và mẹ cô ấy,cô lập tức hoảng hốt:
-“vậy chẳng phải cha mẹ cậu ấy sẽ chết sao?còn cả mẹ mình nữa!chết rồi,vậy phải làm sao…”
Dòng suy nghĩ của hàn tuyết bị một cơn đau ngang bụng cắt đứt,vừa lúc đó,tiếng chuông ra chơi vang lên,cô ấy liền nằm gục xuống bàn,cô bạn ngồi cạnh cô ấy lo lắng hỏi:
-cậu có chắc là không cần lên phòng y tế chứ?
-mình không sao mà…cậu cứ đi ăn trước đi…
-vậy thì được rồi…
Hàn tuyết lại nằm gục xuống bàn,bỗng một bàn tay đặt lên vai cô,hàn tuyết ngửa mặt lên thì thấy tôi cầm 1 chai giữ nhiệt màu hồng đặt lên bàn cô ấy,cô ấy nghi hoặc hỏi:
-cái gì vậy?
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng,dịu giọng nói với cô:
-nước đường đỏ cho cậu đó,uống đi,uống vào sẽ dễ chịu hơn đó…
-cảm ơn cậu!
Cô ấy nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán tôi,cũng nói thêm:
-để tớ lau cho cậu nhé!
Nói rồi cô ấy rút ra 1 tờ khăn giấy,tôi liền lập tức bật chế độ diễn sâu:
-sao lại chỉ có khăn giấy thế,bình thường đều là khăn tay mà…(cô ấy mà đưa khăn tay cho mình thì tốt)
-được…được rồi,của cậu đây,cấm kêu ca nữa!
tôi cầm chiếc khăn tay,chạy đi luôn:
-“lau mồ hôi gì chứ,khăn của cậu ấy thơm như vậy,sẽ không có tên nào ngốc dùng để lau mồ hôi đâu!”
-“sao cậu ấy lại muốn khăn tay của mình nhỉ,cảm giác cậu ấy rất vui”
Hàn tuyết không phải giữ thắc mắc này qua lâu,đến tối,tiếng lòng của tôi vang sang phòng cô ấy:
-“có ai hoạt động tự thưởng mà phải trốn kĩ như mình không,chỗ này chắc cô ấy sẽ không thấy đâu nhỉ,được rồi đó…”
Cô không nhịn được nữa,cô mở toang cửa sổ,hét sang phòng tôi:
-cậu định làm gì cái khăn tay của tớ thế!
-(chết tiệt!)không không…tớ không có!tớ thề
-trả nó cho tớ!
-của cậu…(chán thật!)
-hừ!
Cô ấy không nói gì mà chỉ đóng sầm cửa sổ lại,tôi cũng đành chịu,bắt đầu ngồi làm bài tập,không như tối qua,bài tập hôm nay trừ những bài chưa giảng qua,còn lại tôi đều làm được,làm xong hết bài,tôi mới bắt đầu đi ngủ,nhưng kì lạ quá thể! Tôi lại không ngủ được,tôi bình thường không ngủ 10 tiếng thì là 12 tiếng,hôm nay còn mất ngủ,tôi đành 1 phải đếm cừu:
-1 con cừu,2 con cừu,3 con cừu….
Hàn tuyết bên kia cũng mất ngủ như tôi,cô ấy lo lắng về bệnh tình của mẹ mình và cô chú,một nỗi lo lắng nhen nhóm trong đầu cô,bỗng nhiên,hình ảnh tôi tươi cười nhìn cô ban ngày vụt qua tâm trí cô,khiến cô cảm thấy 1 cảm giác an toàn,cùng với tiếng đếm cừu của tôi nhẹ nhàng,cô dần dần chìm vào giấc ngủ…
ở bên cửa sổ bên này,hàn tuyết nghe được tiếng lòng của tôi,không nhịn được mà cười khúc khích,tôi nghe thấy lạ,bèn hỏi:
-này,cậu cười gì thế?
-không có gì đâu!mà này,cậu đã làm văn chưa?
-hả
-“hả” là sao,đừng nói…
-có văn à???
-biết ngay cậu sẽ thế mà,làm mau đi!
-nhưng làm gì thế?
-đề bài là người mà em yêu quý nhất đó!
-hả,không phải là văn tiểu học à?
-liên hệ văn học nữa chứ
-thật sự! biết ngay cô linh không thể tốt bụng như thế được!
-hì hì,vậy cậu định viết về ai thế?
Tôi lúng túng:
-tớ hả,ừm,tớ thì chắc là mẹ tớ…
Thực sự tôi chẳng muốn nói vậy chút nào đâu,chỉ là tôi cũng không thể nói quá thẳng với cô ấy được:
-“thật ra người mà tớ yêu quý nhất chính là cậu mà.chán quá,cũng không thể nói thẳng với cậu được”
Hàn tuyết nghe thấy những ý nghĩ đó,mặt đỏ lên,lập tức phồng má:
-thôi,kệ cậu,tớ đi ngủ trước đây!
Tôi nhìn theo cô ấy:
-“cô ấy tức giận cũng dễ thương quá,ngắm 1 lần không chán,ngắm cả đời cũng không chán chút nào…mà cô ấy tức giận vì chuyện gì thế?kệ vậy…”
Tôi cũng đóng cửa sổ lại rồi đi ngủ,tôi đặt lưng xuống liền ngủ ngay,ngủ 1 mạch đến 6:45 sáng mới dậy,kết quả chắc chắn của quá trình này là:tôi bị muộn học rồi!
Tôi vừa ngậm trên miệng hộp sữa vừa đạp hết sức chân,cái bàn đạp suýt nữa bị đạp gãy,tôi lao vào trường ngay phút trước tiếng trống vang lên
Bước vào lớp,tôi thấy tất cả bạn học đều đã đến đủ,vừa lúc trống truy bài cũng vang lên,đi đến trước mặt tôi là cô lý tiểu thư nhỏ:
-bài tập văn của cậu đâu?
-tớ,à,tớ,ừm…
-chưa làm phải không?
-ừ thì…chưa(mất mặt quá,tôi đã nói với cô ấy là mình sẽ làm rồi mà)
-cậu khiến tớ khó xử đấy,nhưng,tạm tha cho cậu,về làm đủ vào
Tôi thấy vậy liền chắp 2 tay lạy
Cô ấy không hiểu tôi định làm gì:
-cậu lạy gì thế
-cứu khổ cứu nạn,phổ độ chúng sinh như cậu chỉ có thể là bồ tát thôi,cảm ơn cậu,cậu thật là bồ tát sống!
Nhìn tôi cười ngốc nghếch,cô ấy cũng lười nói,chỉ “hừ” 1 cái rồi bỏ đi
Phải biết hàn tuyết là học sinh 3 tốt trong lớp,nên được bổ nhiệm làm lớp phó học tập,như trước đây cô ấy đã báo cáo cho tôi đi luôn không về đến văn phòng rồi
Đúng khi này,đột nhiên 1 bàn tay đặt lên vai tôi ,tôi quay lại thì thấy 1 tên béo,la lên:
-yêu quái đầu heo ở đâu ra,mau tránh xa!
Cậu ta giả vờ tủi thân nói:
-anh giang,sao anh lại nói anh em tốt của mình như thế chứ,em bị tổn thương rồi đấy!
Tôi lúc này mới nhận ra,đó là bạn thân của tôi từ cấp 3,tôi hay gọi hắn là tên béo,nhưng tên hắn là nguyễn trường khải,sau này lên đại học hắn ta đã giảm béo thành công,trở thành soái ca đẹp trai vạn người mê
-à,ai bảo cậu thực sự béo thế chứ!
-thôi vậy!à mà anh giang,anh lạy lý hàn tuyết làm gì thế
Tôi nổi khùng:
-ý gì đó!
-không có gì,không có gì…
Hắn ta đang nói dở thì cô linh bước vào,chúng tôi liền bắt đầu học,tôi nhìn lên đề bài,chỉ có 2 câu,phân tích văn bản “người lái đò trên sông đà” và viết bài văn 800 chữ nêu cảm nghĩ về các biện pháp nghệ thuật của văn bản trên,thú thật,tôi chẳng biết gì về chúng cả,chữ của thầy cô đã trả hết cho thầy cô,làm gì còn mà giải,may mắn,tiết này là hướng dẫn làm thôi
Tôi ngồi nghe mà tự đặt câu hỏi:
-‘sao tự nhiên cảm thấy bài dễ hiểu thế nhỉ,ngày trước đi học có dễ thế này à?”
Tôi vốn dĩ dốt đều các môn,sau này mãi mới vào được 1 trường tư với thành tích hạng bét,vậy nên cũng không có nổi 1 công việc tốt,lương 3 cọc 3 đồng,vậy mà nay đột nhiên hiểu bài dễ dàng như vậy!,đến khi làm bài,tôi nhắm mắt viết 1 mạch,ngòi bút chạy ro ro nghe mà sướng lỗ tai,còn 15 phút nữa mà tôi đã nộp bài trước sự kinh ngạc của mọi người,kể cả cô linh luôn coi tôi là thằng đầu óc bã đậu cũng hết sức ngạc nhiên,còn tôi-nhân vật chính của sự kiện chấn động này,đang mở cờ trong bụng:
-“tuyệt!có cơ hội thể hiện với cô ấy rồi”
Tôi nhìn về cửa sổ thứ 2,chỗ cô ấy đang ngồi,thấy cô ấy cũng mỉm cười nhìn tôi,cô ấy cũng vui vẻ,nhưng vì 1 lý do khác:
-“còn phải thể hiện với mình nữa! thực sự cần thiết phải thế à?”
Đến giờ ra chơi,những ai thân với tôi hồi cấp 3 cũng xúm lại hỏi nọ hỏi kia,khi họ tản đi bớt tôi mới thấy bóng dáng hàn tuyết ở sau đoàn người đến “chiêm ngưỡng” hiện tượng kì bí:
-hì hì,lớp phó học tập!cậu đến đây làm gì thế,xem tớ à?
-ai thèm xem cậu chứ!tớ đến để khuyến khích phát huy với học sinh cố gắng đó…
-rồi rồi,cậu nói gì cũng đúng hết
Tôi đang nói thì tên béo tiếp lời
-này,em vẫn còn ở đây mà,2 người muốn khoe tình cảm thì đợi em đi đã chứ!
Cái tên béo này!ai bảo mồm miệng hắn cứ như tép nhảy thế!muốn nói thì nói riêng với tôi chứ nói trước mặt hàn tuyết thật sự là cũng hơi xấu hổ,mặt dày như tôi còn thế chứ là lý đại tiểu thư thì ngượng chết mất!
Bị tấn công bất ngờ,tôi và hàn tuyết đều đỏ mặt,gần như cùng lúc hét lên:
-cậu đang nói cái gì thế hả,im đi cho tôi!
Tên béo trề môi,nói:
-giờ còn liên thủ hạ em nữa hả,vậy thì em đi đây!
Nói xong,hắn chạy vọt xuống căng tin,để lại tôi đang giận dữ và hàn tuyết đang ngại chín mặt
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy,tôi khen xinh khen đẹp một hồi,tôi bất đắc dĩ cười khổ:
-tớ xin lỗi…lát nữa tớ sẽ cho nó 1 trận!
-không sao đâu…tớ cũng không để ý lắm…
-vậy thì cảm ơn cậu!
-không cần khách sáo đâu,chúng ta thân nhau mà!
Tôi không nói nữa mà chỉ cười trừ,đến tiết sau và tiết sau nữa đều là toán,nhưng tôi cảm thấy bây giờ chúng không khó như xưa,đây là phúc lợi cho người tái sinh chăng?
Nghe thấy tiếng lòng đó của tôi,hàn tuyết lập tức ngạc nhiên:
-“hả!cậu ấy…cậu ấy là người tái sinh á? Sao lại thế được?”
Đang tò mò,nhớ đến dự đoán của tôi về cha mẹ tôi và mẹ cô ấy,cô lập tức hoảng hốt:
-“vậy chẳng phải cha mẹ cậu ấy sẽ chết sao?còn cả mẹ mình nữa!chết rồi,vậy phải làm sao…”
Dòng suy nghĩ của hàn tuyết bị một cơn đau ngang bụng cắt đứt,vừa lúc đó,tiếng chuông ra chơi vang lên,cô ấy liền nằm gục xuống bàn,cô bạn ngồi cạnh cô ấy lo lắng hỏi:
-cậu có chắc là không cần lên phòng y tế chứ?
-mình không sao mà…cậu cứ đi ăn trước đi…
-vậy thì được rồi…
Hàn tuyết lại nằm gục xuống bàn,bỗng một bàn tay đặt lên vai cô,hàn tuyết ngửa mặt lên thì thấy tôi cầm 1 chai giữ nhiệt màu hồng đặt lên bàn cô ấy,cô ấy nghi hoặc hỏi:
-cái gì vậy?
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng,dịu giọng nói với cô:
-nước đường đỏ cho cậu đó,uống đi,uống vào sẽ dễ chịu hơn đó…
-cảm ơn cậu!
Cô ấy nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán tôi,cũng nói thêm:
-để tớ lau cho cậu nhé!
Nói rồi cô ấy rút ra 1 tờ khăn giấy,tôi liền lập tức bật chế độ diễn sâu:
-sao lại chỉ có khăn giấy thế,bình thường đều là khăn tay mà…(cô ấy mà đưa khăn tay cho mình thì tốt)
-được…được rồi,của cậu đây,cấm kêu ca nữa!
tôi cầm chiếc khăn tay,chạy đi luôn:
-“lau mồ hôi gì chứ,khăn của cậu ấy thơm như vậy,sẽ không có tên nào ngốc dùng để lau mồ hôi đâu!”
-“sao cậu ấy lại muốn khăn tay của mình nhỉ,cảm giác cậu ấy rất vui”
Hàn tuyết không phải giữ thắc mắc này qua lâu,đến tối,tiếng lòng của tôi vang sang phòng cô ấy:
-“có ai hoạt động tự thưởng mà phải trốn kĩ như mình không,chỗ này chắc cô ấy sẽ không thấy đâu nhỉ,được rồi đó…”
Cô không nhịn được nữa,cô mở toang cửa sổ,hét sang phòng tôi:
-cậu định làm gì cái khăn tay của tớ thế!
-(chết tiệt!)không không…tớ không có!tớ thề
-trả nó cho tớ!
-của cậu…(chán thật!)
-hừ!
Cô ấy không nói gì mà chỉ đóng sầm cửa sổ lại,tôi cũng đành chịu,bắt đầu ngồi làm bài tập,không như tối qua,bài tập hôm nay trừ những bài chưa giảng qua,còn lại tôi đều làm được,làm xong hết bài,tôi mới bắt đầu đi ngủ,nhưng kì lạ quá thể! Tôi lại không ngủ được,tôi bình thường không ngủ 10 tiếng thì là 12 tiếng,hôm nay còn mất ngủ,tôi đành 1 phải đếm cừu:
-1 con cừu,2 con cừu,3 con cừu….
Hàn tuyết bên kia cũng mất ngủ như tôi,cô ấy lo lắng về bệnh tình của mẹ mình và cô chú,một nỗi lo lắng nhen nhóm trong đầu cô,bỗng nhiên,hình ảnh tôi tươi cười nhìn cô ban ngày vụt qua tâm trí cô,khiến cô cảm thấy 1 cảm giác an toàn,cùng với tiếng đếm cừu của tôi nhẹ nhàng,cô dần dần chìm vào giấc ngủ…
Bình luận facebook